Trên thế gian, mỗi người đều có quyền theo đuổi chân lý và giữ vững đức tin, bất luận người đó giàu hay nghèo. Nhưng theo quan niệm của bản thân, người ta phân loại những người khác thành nhiều cấp bậc khác nhau. Người giàu thường coi thường người nghèo và một số quan chức kiểu cách thường khinh bỉ người bình dân.
Nhưng trên thế gian cũng có một sự thật rằng: Có cái rất giàu mà không phải là vàng bạc, có cái sống rất lâu mà không phải là thọ ngàn năm. Người quân tử ở cảnh giàu thì thích làm những việc có đức. Kẻ tiểu nhân ở cảnh giàu thì chỉ hết sức làm những việc xấu xa tột độ.
Là bậc giàu sang mà biết hạ mình xuống để tiếp xúc với đời, thì người nào mà chẳng tôn kính. Là bậc giàu sang mà biết yêu quý người thì ai mà chẳng muốn thân với mình.
Nhưng nếu xét ở góc độ là bản chất của sinh mệnh thì không có sự phân biệt giữa người giàu và người nghèo. Ngay cả nếu một người không sở hữu thứ gì trên thế gian này, chừng nào bạn còn không từ bỏ khát vọng, thì bạn sẽ vẫn hướng tới thành công, cho dù con đường là rất gian nan.
Người nghèo nếu vẫn giữ tâm cầu Đạo, thì ông Trời nhất định sẽ không bỏ rơi bạn chỉ vì bạn nghèo. Chỉ cần bạn nhất tâm hướng Phật, thì bạn sẽ có thể công thành viên mãn, cũng giống như hoa sen mọc lên giữa bùn nhơ.
Tại nước Nhật thời cổ đại, nông dân bị giới quý tộc thời bấy giờ coi là tiện dân, và họ thậm chí không có tư cách xuất gia làm hòa thượng. Một cậu bé tiện dân tên là Vô Tam đã vào chùa khi che giấu kỹ xuất thân. Sau đó cậu chuyên cần tu hành và được người ta tôn làm trụ trì. Nhưng trong lễ cử hành nghi thức phong trụ trì, đột nhiên có một người từ đại diện bước ra, chỉ tay vào Vô Tam trên pháp đàn và giễu cợt:
“Hòa thượng xuất thân tiện dân này có thể được phong làm trụ trì ư?”
Giữa nghi thức trang nghiêm long trọng này đột nhiên có sự tình như vậy phát sinh, khiến chúng tăng lúng túng không biết làm sao. Bầu không khí im lặng đến nỗi tiếng một cây kim rơi trên sàn nhà cũng có thể được nghe thấy.
Đối diện tình huống bất ngờ này, Vô Tam bình tĩnh đáp lại với một nụ cười: “Hoa sen giữa bùn nhơ”. Đây là một câu đối đáp tuyệt diệu. Tất cả những người có mặt tại hiện trường liền hò reo. Người kia không thể nói được gì nữa ngoài việc bội phục câu trả lời xuất chúng của Vô Tam. Buổi lễ được tiếp tục tiến hành. Người ta thậm chí còn kính phục Vô Tam hơn vì xuất thân hiện dân của ông.
Thực ra, phú quý hay bần tiện trên thế gian cũng như một dòng nước chảy. Nó không ngừng thay đổi vào mỗi thời khắc. Chúng ta không thể chỉ nhìn vào biểu hiện bề ngoài, mà phải nhìn thấu bản chất của giàu nghèo, mới có thể đối xử bình đẳng với mọi chúng sinh. Đối diện với sinh-lão-bệnh-tử trong đời người, thì giàu hay nghèo của con người thế gian dường như vô lực. Tâm hồn cao thượng và đạo đức cao quý mới là tài sản quý giá nhất của sinh mệnh.
Sự giàu sang như cái nhà trọ ở trên đời, người nào cẩn thận thì mới ở được lâu. Sự nghèo hèn như cái áo rách, duy có người nào cần kiệm thì mới thoát khỏi được.
Nghèo hèn thì sinh ra cần kiệm, cần kiệm thì sinh ra giàu sang, giàu sing lại sinh ra kiêu kỳ xa hoa, kiêu kỳ xa hoa lại sinh ra nghèo hèn. Một cái vòng luẩn quẩn ấy mà làm điêu đứng bao nhiêu con người không đề cao đức.
Giàu nghèo cũng là cái số đã được an bài từ tiền kiếp. Con người sinh ra trên cõi đời này là hai bàn tay trắng, khi hết kiếp số cũng chỉ là hai bàn tay trắng có mang theo được gì đâu. Sự vô thường của cuộc đời nó đã thành qui luật, duy chỉ có đức là để lại muôn đời. Vậy nên giàu hay nghèo chỉ là khiến cuộc sống của chúng ta dễ chịu hay vất vả một tý thôi, điều quan trọng có tính quyết định đến sự tồn tại của sinh mệnh chính là Đức! Nhung Nguyễn sưu tầm