Tranh giành trong cuộc sống chỉ có thể làm bản thân trở nên cô độc, xấu xí, học được cách nhường nhịn thứ tha, điều bạn nhận được sẽ là vô giá…
1. Nhẫn là chìa khóa của hạnh phúc.
Người xưa có câu: “Một điều nhịn chín điều lành”.
Đôi khi những người không thích tranh luận không phải là họ nhu nhược, mà là họ có một tấm lòng rộng lớn, nhân hậu, không muốn so đo, tranh đua thiệt hơn với người khác.
Trong “Tống Sư ” của Trung Quốc có một câu chuyện:
Một quan quân tham lam đã lấy trộm gỗ của quan phủ làm đồ đạc, khi quan phủ biết chuyện và muốn giết vị quan quân. Để tự bảo vệ mình, viên sĩ quan này đã nói dối và khai nhận: “Đây là những gì thẩm phán yêu cầu tôi làm”.
Ông quan phủ đi tìm thẩm phán và yêu cầu anh ta xác nhận sự thật. Thật bất ngờ, thẩm phán đã thẳng thắn thừa nhận sự việc này, và viên sĩ quan được cứu thoát chết.
Tuy nhiên, thẩm phán cũng bị cách chức và ông ta ra đi trong thanh thản, không bao giờ tự bào chữa cho mình. Vì anh biết rằng sự bao dung của mình có thể cứu được một người.
Sau khi viên quan quân biết được điều này, lương tâm của anh ta vô cùng bất an, anh ta luôn hối hận vì hành động mình đã làm và anh quyết định bắt đầu một cuộc sống mới, sống thật tốt.
Trong cuộc sống với đầy những thị phi, trắng đen bất phân, ai cũng khao khát được mọi người đối xử với mình thật nhân hậu và bao dung và đôi khi, sự bao dung của bạn sẽ giúp người khác thoát khỏi những khó khăn.
Nhẫn là đức tính đẹp, là cảnh giới cao nhất của kiếp người. Trong cuộc sống hằng ngày, nếu mỗi người chúng ta đều học được cách nhẫn nhịn, thì sẽ loại bỏ được rất nhiều mâu thuẫn giữa người với người, không gian sống của chúng ta sẽ trở nên hài hòa và tốt đẹp hơn rất nhiều.
2. Nhẫn là một loại trí tuệ.
Trong cuộc sống, người biết nhẫn chịu là người có tâm hồn rộng rãi.
Vào thời nhà Minh, hai mối thù gia tộc sống trong thị trấn, và họ bỏ qua nhau vào ngày thường. Một đêm nọ, họ ra khỏi chợ, lần lượt đi bộ và không quên giữ một khoảng cách nhất định với nhau. Trời rất tối, và một trong số họ rơi xuống mương tối và kêu “cứu”. Người kia nghe xong liền vội vàng tiến lên, thầm nghĩ: “Anh ta là một sinh mệnh, làm sao có thể gặp chết mà không cứu được?” Vì vậy liền bẻ một cành cây to đưa cho người đó. Người đàn ông ở dưới mương đã được cứu, khi anh ta nhìn thấy người đã cứu mình lên lên, thì giật mình hóa ra người cứu mình chính là kẻ thù của mình.
Anh ta liền hỏi: “Tại sao anh lại cứu tôi?”
Anh kia đáp lại “Đêm nay, trên con đường này chỉ có anh và tôi, nếu tôi không cứu anh thì ai cứu anh?”.
Từ đó về sau cả hai đã biến thù thành bạn.
Trong cuộc sống thì tức giận, cay đắng, hận thù, những thứ cảm xúc này sẽ chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho tinh thần của bạn mà thôi.
Tha thứ, nhẫn nại chính là buông đi những oán hận, chỉ trích, chính là xả đi những bất bình, để cho tâm của ta được hàn gắn và từ bi. Tha thứ một lần là một lần tạo phúc, bao dung càng lớn phúc tạo càng nhiều.
3. Chỉ người có tâm đại Nhẫn mới làm được việc lớn
Hàn Kỳ là tể tướng thời Bắc Tống. Tính tình của Hàn Kỳ rất chất phác và đôn hậu, lòng dạ rộng rãi, luôn khoan dung độ lượng đối xử với mọi người. Ông từng nói: “Việc lớn muốn thành phải nhẫn việc nhỏ”. Vào thời Hàn Kỳ đóng quân tại Định Châu, có một lần ông đang ngồi viết thơ vào buổi tối nên đã gọi một binh sĩ cầm một ngọn nến đứng bên cạnh ông để chiếu sáng.
Binh sĩ này đứng cầm nến nhưng mắt lại nhìn đi chỗ khác, không ngờ nến bị nghiêng và đổ xuống đầu làm cháy tóc của Hàn Kỳ. Hàn Kỳ chỉ dùng ống tay áo dập lửa và lại tiếp tục viết thơ. Một lát sau, ông phát hiện binh sĩ cầm nến ban nãy đã được đổi thành người khác. Bởi vì, cấp trên của binh sĩ ban nãy sợ bị trách phạt nên đã cho đổi người. Hàn Kỳ thấy vậy lập tức nói: “Không cần đổi, bây giờ cậu ấy đã biết cầm nến rồi!”. Từ đó về sau, quan binh trong quân đoàn đều hết sức bội phục lòng bao dung độ lượng của Hàn Kỳ.
Lúc Hàn Kỳ đóng quân ở Đại danh phủ, có người biếu ông hai chiếc cốc ngọc quý giá, nói rằng đó là bảo vật có một không hai trên thế gian. Hàn Kỳ liền dùng bạch kim để cảm tạ người biếu ngọc. Ông rất yêu thích hai chiếc chén ngọc này, mỗi khi có tiệc chiêu đãi khách, ông đều cho người mang chén ngọc ra để trưng bày cho mọi người cùng được thưởng thức.
Một hôm, Hà Kỳ có việc tiếp đón 2 vị khách quý, ông đã dùng hai chiếc chén ngọc này để mời khách uống rượu. Nhưng đột nhiên một người hầu trong lúc đi lại đã không cẩn thận đã đụng phải cái bàn và làm hai chiếc chén ngọc rơi vỡ. Những vị khách đều giật mình còn người hầu kia thì vô cùng sợ hãi và đã sẵn sàng chấp nhận chịu sự trừng phạt.
Hàn Kỳ khi ấy sắc mặt không thay đổi, cười và nói với những vị khách: “Sự tồn vong của bất kể vật nào đều là có quy luật!”. Sau đó ông lại quay sang nói với người hầu rằng: “Ngươi là do sơ xuất mà gây nên, thực sự không phải ngươi cố ý, có ai mà không sơ suất đâu?”. Tất cả những người chứng kiến đều bội phục đức hạnh và lòng khoan dung của ông mãi không thôi.
Người xưa có câu “Lùi một bước, biển rộng trời cao, nhường ba phân trời quang mây tạnh” vậy. Trong kiếp người ngắn ngủi này, nếu học được cách nhẫn nhịn, sẽ luôn làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên vui vẻ, khi đó chúng ta mới biết trân trọng và càng thấy hạnh phúc khi có được cơ hội làm người.
Biên tập: Đăng Dũng
Nguồn: secretchina