Có một ngôi chùa ở Nam Sơn, nơi thờ một vị Phật. Tương truyền, vị Phật này rất linh nghiệm, chỉ cần tín đồ thành tâm ước nguyện, đức Phật sẽ nhân từ và giúp tín đồ thực hiện được ước mơ của mình.
Một tín đồ nghe được chuyện này, để tỏ lòng thành kính, anh ta mang theo ba món quà trái cây trong ngày lễ Phật đản và từng bước leo lên Nam Sơn, chuẩn bị thực hiện điều ước với Đức Phật trong ngày lễ Phật đản.
Anh ta leo hết ngọn núi này đến ngọn núi khác, khi mệt đến đổ mồ hôi nhưng sợ mất tấm lòng kính trọng, không dám buông túi quà ôm giữ trên tay ra, chỉ lặng lẽ nghỉ ngơi, khi kiệt sức thì sợ mình bỏ lỡ mất sinh nhật của Đức Phật.
Sau bao khó khăn vất vả, cuối cùng tín đồ mộ đạo cũng đến được chùa. Ông cung kính đặt lễ trái cây lên bàn cúng dường, chắp tay quỳ xuống đất, thành tâm cầu nguyện với Đức Phật: “Ôi, Phật hiệu! Con muốn thi để đỗ thủ khoa, nhưng mười năm rồi mà con đã không thể làm được như vậy. Sức mạnh uy lực của Ngài là vô biên. Làm ơn, vì lòng ngoan đạo của tôi, hãy để tôi có tên trong danh sách vàng của năm nay! ”
Sau những lời cầu nguyện thành kính, tín đồ thu dọn trái cây và chuẩn bị về nhà. Anh ta vừa bước ra khỏi cổng chùa, liền thấy một người ăn mày dang tay van xin anh ta và nói: “Thưa ân nhân! Tôi đã đói ba ngày ba đêm. Xin thương xót tôi và cho tôi một chút quà, lộc của sự thờ phụng để thỏa mãn cơn đói của tôi! ”
Nhìn thấy bộ dạng lấm lem của người ăn xin, tín đồ xua tay tỏ vẻ ghê tởm và nói: “Đi! Đi! Nhìn anh rách nát và dơ bẩn. Đừng làm vấy bẩn món quà trái cây của tôi. Quà trái cây của tôi sẽ được mang về nhà cho vợ con của tôi. Không có phần của ngươi ở đây! ”
Người ăn mày cứ quỳ lạy van xin: “Một vị ân nhân rộng lượng! Tôi sắp chết đói rồi. Chỉ cần cho tôi một chút quà trái cây là đủ! Xin hãy cứu tôi với!”
Tín đồ sợ người ăn xin đến giật quà trái cây của ông, nên nhanh chóng ôm quà trái cây và chạy xuống núi mà không ngoái lại.
Người ăn xin nhịn đói bơ vơ, chỉ quấn lấy chiếc chăn rách duy nhất trên người rồi ngồi thu lu bên chùa. Đêm xuống mỗi lúc một sâu, thời tiết càng khuya càng lạnh, người ăn xin quấn chặt lấy thân thể đang run rẩy của mình bằng một tấm chăn rách.
Đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện một con chó kiết lỵ bị áp xe khắp người, tập tễnh bước đến bên người ăn mày, kéo một góc chăn thừa trùm kín cơ thể đầy áp xe, ôm chặt lấy người ăn mày để giữ ấm.
Mủ trên cơ thể con chó con vỡ ra dính vào chăn của người ăn xin khiến chiếc chăn có mùi hôi và nhớp nháp. Người ăn mày giận dữ đá vào con chó con và nói: “Cút đi! Cút đi! Nhìn mày toàn thân lở loét. Đừng làm bẩn chăn của tao. Ở đây mày không có chỗ làm tổ đâu”.
Con chó con không thể chịu được đau đớn, nước mắt lưng tròng bỏ chạy, và chết sững trước cổng chùa vào đêm hôm đó. Ngày hôm sau, người ăn xin mặc dù được đắp chăn không chết cóng nhưng lại chết đói vì thiếu thức ăn.
Nửa năm sau, tín đồ mộ đạo đến Bắc Kinh đi thi và lại trượt. Anh ta tức giận chạy lên Nam Sơn và phàn nàn với Đức Phật: “Thật là dối trá khi nói rằng pháp lực của Ông là vô biên”.
Đức Phật lấy ra danh sách và hỏi tín đồ: “Tại sao tôi phải giúp các bạn?”
Người tín đồ đáp: “Tôi đã mang theo trái cây lên núi theo đạo. Để đến trước ngày sinh nhật của ông, tôi không dám nghỉ ngơi giây phút nào. Chỉ vì tấm lòng thành này, lẽ ra ông nên giúp đỡ tôi.”
Đức Phật gọi linh hồn người ăn xin ra, và linh hồn người ăn xin than thở với tín đồ: “Ta chỉ xin ngươi cho ta một ít trái cây cho no bụng. Ngươi không bằng lòng, không có lòng bác ái. Tại sao Bụt lại phải giúp ngươi? Nhưng thưa Đức Phật ! Sao ông lại tàn nhẫn thà nhìn con chết đói còn hơn cho con ăn. Ông không thương xót sao? ”
Đức Phật lại gọi hồn con chó con ra, hồn con chó con sủa người ăn xin rằng: “Con chỉ xin ông cho con làm tổ bên cạnh tấm chăn và cho con cái chăn ấm áp. Không thiệt thòi gì cho ông cả. Sao ông lại từ chối, tại sao tín đồ phải bố thí cho ông? Tại sao Đức Phật phải thương xót bạn? ”
Cuối cùng, Đức Phật nói: “Bạn không sẵn sàng đưa những gì bạn có để giúp đỡ người khác trong khi khả năng có thể dễ dàng làm điều đó. Vậy có điều gì ở bạn đáng để ta cố gắng giúp không?”
“Để bạn có tên trong danh sách vàng, để bạn được ăn no, tất cả là một vấn đề mà chỉ cần cố gắng của các ngươi. Tuy nhiên, mọi người thậm chí không thể làm được. Hãy giúp đỡ người khác hết mức mình có thể. Nếu bạn sẵn lòng cho, thì công sức của ta có đáng là gì? ”
Nguồn Secretchina Hằng Tâm