Một ngày cuối tuần ở thành phố Atlantic của Hoa Kỳ, một lão bà đã đánh thắng máy chơi đánh bạc một thùng tiền xu. Bà quyết định dừng lại để nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi bà sẽ đến nhà hàng của khách sạn để ăn tối cùng chồng.
Bà nghĩ rằng: “Có lẽ mình nên để thùng tiền này trong phòng khách sạn trước khi đi ăn.”
Vì vậy bà nói với chồng rằng: “Ông đợi một chút, tôi sẽ gửi thùng tiền này về phòng, rồi chúng ta sẽ đến nhà hàng.” Sau đó, bà lão bưng thùng tiền và đi về phía thang máy.
Bà chuẩn bị bước vào thang máy, nhưng thấy rằng đã có hai người đứng bên trong, đó là hai người da đen! Một người trông cao lớn vạm vỡ và đáng sợ.
Bà sững sờ, phản ứng đầu tiên của bà là: Hai người da đen này muốn cướp thùng tiền của bà. Nhưng bà lại nghĩ lại: Đừng có thành kiến, hai người da đen này trông khá lịch lãm.
Nhưng những tư tưởng chủng tộc của bà đã ăn sâu và cảm giác sợ hãi mạnh mẽ khiến bà tự hỏi liệu mình có nên vào thang máy hay không.
Bà đứng đó nhìn chằm chằm vô hồn, nhìn hai người da đen một cách ngập ngừng, vừa lo lắng vừa sợ hãi. Sau một hồi giằng co đau đớn, cuối cùng bà lão cũng bước vào thang máy.
Bà cố ý tránh ánh mắt của họ và hướng ra ngoài cửa thang máy, bà nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đóng kín. Một giây, hai giây, ba giây…
Thang máy vẫn đứng yên: “Chúa ơi” Bà nghĩ, liệu họ sẽ cướp thùng tiền của bà ư? Nhịp tim của bà tăng tốc và bà bắt đầu toát mồ hôi. Lúc này, bà nghe thấy một người da đen nói: “Bà cần ấn nút tháng máy”
Bà nghĩ : “Không cần kháng cự, hãy làm theo những gì họ nói.”
Bà lão buông thùng tiền trong hoảng loạn và cái thùng tiền rơi xuống đất, những đồng xu rơi leng keng, lăn khắp trên sàn tháng máy.
Bà lão ngồi sụp xuống sàn nhà và thầm cầu nguyện trong lòng: “Lấy tất cả tiền đi, miễn là đừng làm hại tôi.”
Không khí dường như đóng băng, chỉ có sự im lặng trong thang máy. Sau vài giây, bà lão nghe thấy một người da đen lịch sự nói: “Thưa bà, nếu bà có thể cho chúng tôi biết bà sống ở tầng nào, chúng tôi rất vui lòng giúp bà ấn nút thang máy.”
Người đàn ông da đen giải thích: “Khi bạn tôi và tôi nói bà cần ấn nút ý là ấn nút thang máy để đi chứ không phải là nằm xuống sàn, thưa quý bà.”
Hit the floor trong tiếng anh có hai nghĩa là: ấn nút thang máy và nằm trên mặt đất.
Hai người đàn ông nhìn nhau, họ cố gắng để không phát ra tiếng cười
Chúa ơi, thật là một sai lầm ngu ngốc, bà lão nghĩ.
Bà muốn xin lỗi nhưng không biết nói gì. Làm thế nào để thừa nhận với hai quý ông lịch sự rằng bà đã nghĩ rằng họ muốn cướp tiền của bà.
Ba người cùng nhau nhặt những đồng xu rơi dưới sàn thang máy và đặt chúng trở lại trong cái xô.
Sau khi thang máy đến tầng của bà lão, hai người khăng khăng đưa bà đến tận cửa phòng. Khi bà được đưa đến cửa, hai người lịch sự nói lời chúc ngủ ngon và quay đi. Khi bà bước vào phòng, bà nghe thấy hai người họ cười lớn trên hành lang.
Sáng sớm hôm sau, một bó hoa được chuyển đến phòng của bà lão – 12 bông hồng tinh tế, mỗi bông được treo một tờ tiền trăm đô la mới toanh.
Một tấm thiệp cũng được gửi cùng với những bông hoa có dòng chữ: “Cảm ơn bà rất nhiều vì đã mang đến cho chúng tôi tiếng cười vui vẻ nhất mà chúng tôi đã không có trong nhiều năm.
Người tặng hoa: Mike Jordan (cầu thủ bóng rổ), Eddie Murphy (ngôi sao điện ảnh Hollywood). “
Phân biệt đối xử và thành kiến là một ý nghĩ vô cùng xấu. Nó sẽ khiến chúng ta hướng tất cả những lời nói và hành động của một người theo hướng xấu, khiến chúng ta không thể nhìn thấy sự chân thành của người khác. Những ý nghĩ này sẽ khiến chúng ta không muốn thừa nhận sự nỗ lực, tích cực của người khác mà thay vào đó là những thiếu sót và chỉ trích.
Và khi sự phân biệt đối xử và thành kiến đã ăn sâu vào trái tim của mọi người, nó sẽ không phải là tiềm thức mà là một loại bệnh. Loại bệnh như vậy sẽ làm mù tâm trí của chúng ta, chúng ta sẽ không thể chân thành với người khác và chúng ta sẽ không thể phân biệt được giữa đúng và sai.
Biên tập: Thiên Hà