Phương thuốc tốt nhất để giải quyết mọi bệnh tật và tai họa trên đời chỉ có thể là đạo đức, là chuẩn mực đạo đức mà Thần Phật công nhận, trước tiên phải tin vào Thần Phật, tôn kính Thần Phật, tu tâm tích đức, mới có thể nói là đạo đức chân chính.
Trong “Phật gia kinh điển cố sự” (Chuyện cổ Phật gia) có ghi chép một câu chuyện như sau: Có một người sau khi chết đến gặp Phật Tổ, anh ta vừa khóc vừa nói với Phật Tổ: “Thưa Đức Phật, sao Ngài lại nhẫn tâm như vậy? Ngài để con cả ngày phải bận rộn, nhưng chẳng được gì cả, ban đêm hồn vía lên mây, run rẩy sợ hãi, không có ngày nào mà con không đau khổ”
Đức Phật hỏi: “Vậy đó là vì sao?”
Người đàn ông trả lời: “Ban ngày vì kiếm tiền để kiếm sống, con đã nói nhiều lời dối trá, làm nhiều việc trái với lương tâm, nhưng đó là để sinh tồn, con cũng chẳng tích góp dành dụm được gì cả. Mỗi khi màn đêm buông xuống, con không tài nào ngủ được, cứ như đang ở địa ngục trần gian vậy. Thưa Đức Phật, cuộc sống con người vốn dĩ không dễ dàng, Ngài vì sao cứ muốn hành hạ con như thế?”
Đức Phật nói: “Ngươi chỉ vì kiếm tiền mà lừa gạt người khác, chứ không phải sinh tồn bằng con đường chính đáng. Ta là nhân từ, quyết không đẩy một người chính trực vào tình cảnh tuyệt vọng. Tâm hồn của ngươi chứa đầy cỏ độc, cần một liều thuốc mới có thể loại bỏ nó.”
Người đàn ông vội vàng hỏi: “Đó là loại thuốc gì? Cầu xin Ngài chỉ cho con tên thuốc, con lập tức đi mua ngay”
“Đó chính là Đạo đức. Đạo đức là thần dược, có thể trị khỏi bách bệnh.”
Trong thời Nam Bắc triều, cuốn sách cổ “Lục dị truyện” của Lưu Tống đã ghi lại một câu chuyện về một huyện lệnh bị nhiễm bệnh dịch đã cầu xin các vị Thần chữa lành. Câu chuyện như sau: Ngô Sỹ Cơ là quan huyện lệnh Gia Hưng, bị nhiễm bệnh sốt rét.
Khi đi ngang qua một ngôi đền ở Vũ Xương, ông đã phái người thay mặt mình đến cúng bái và thành tâm cầu nguyện Thần linh giúp ông thoát khỏi căn bệnh “sốt rét” mà ông đang mắc. Sau khi rời khỏi đền thờ hơn 20 dặm, ông dừng lại nghỉ và ngủ.
Trong giấc mơ, ông thấy một người cưỡi ngựa trên mặt hồ đuổi theo ông và gọi, đuổi rất gấp. Cuối cùng cũng đuổi kịp thuyền của Ngô Sỹ Cơ, ông ta và một quan sử lên thuyền, bắt trói một sinh mệnh giống như đứa trẻ con và mang nó đi. Ngô Sỹ Cơ tỉnh dậy, bệnh sốt rét của ông đã khỏi.
Có người cho rằng câu chuyện này khiến người ta khó hiểu, kỳ thực do họ không hiểu văn hóa truyền thống, văn hóa truyền thống là văn hóa Thần truyền, văn hóa nửa Thần nửa nhân.
Người xưa tin rằng dịch bệnh và bệnh truyền nhiễm được điều khiển bởi Ôn Thần ở không gian cao tầng, những sinh mệnh trực tiếp khiến con người mắc phải bệnh dịch ở không gian tầng thấp được gọi là ôn quỷ hoặc dịch quỷ, trong đó nhân tố khiến mọi người mắc bệnh sốt rét được gọi là ma sốt rét (ngược quỷ).
Sinh mệnh trong hình ảnh đứa trẻ bị Thần linh bắt đi là con ma sốt rét, con ma trong không gian đó đi mất rồi thì bệnh của Ngô Sỹ Cơ ở thế gian này liền khỏi.
Qua câu chuyện văn hóa truyền thống này, có thể thấy con người mắc bệnh không phải là vô duyên vô cớ, mà cũng là do một loại sinh mệnh gây nên. Cầu Thần linh giúp đỡ là giải pháp tốt nhất, mà tin vào Thần Phật đó chẳng phải thuộc phạm trù đạo đức của con người thế gian sao?
Sách cổ “Thái bình quảng ký” ghi lại một câu chuyện có thật như sau: vào thời nhà Tống, phía sau huyện phủ Giang Ninh thành Kiến Khang có một vị vương công mở một quán rượu, cả đời ngay thẳng công bằng, kính tín Thần Phật, ông ấy cũng hết lòng giúp đỡ những người tu luyện. Ông luôn nổi tiếng là mua bán công bằng trung thực nên mọi người gọi ông là “Vương Lão Thực” (Vương Chân Thật).
Tối ngày 15 tháng Hai năm Quý Mão, Tiểu nhị của quán chuẩn bị đóng cửa thì bỗng thấy một số vị tướng mặc áo đỏ, cùng nhiều xe ngựa và người hầu đến quán nghỉ chân. Tiểu nhị vội vàng bẩm báo với Vương Lão Thực, ông Vương nói: “Mau mời vào …” và cung kính bưng rượu thịt ra mời các vị tướng và người hầu.
Trong tích tắc, một nhóm tùy tùng mang một bó lớn dây thừng và dụng cụ, đến trước mặt vị tướng bẩm báo: “Xin cho phép bao vây”. Tướng quân gật đầu đồng ý. Những người này ra ngoài đóng các thanh gỗ xuống đất, dùng dây thừng buộc phía trên, vây xung quanh, khắp đường ngang ngõ xóm, ngoài ngõ ngách nhà dân, kể cả những chỗ lồi lõm, tất cả đều được dây thừng bao quanh.
Sau khi hoàn thành, đám tùy tùng bẩm báo: “Đã quây dây thừng xong, quán rượu này cũng đã được vây”. Vị thủ lĩnh tướng quân nói: “Vương Lão Thực cả đời tín Thần, chân thành thiện đãi người, thích làm việc thiện, Thiên đế cũng biết. Chỉ riêng quán này có thể được tha. Nếu không tha thì không thấy được sự công bằng của thiên lý”. Mọi người đồng ý, vội vàng nhổ các thanh gỗ lên, cởi dây thừng, dỡ bỏ hàng rào vây quanh quán.
Sau đó, mọi người lên ngựa phi như bay, biến mất trong nháy mắt. Vương Lão Thực và Tiểu nhị nhìn lại những thanh gỗ và dây thừng được đóng xung quanh thì không thấy đâu nữa, họ hết sức kinh hoàng.
Hai ngày sau, một trận hỏa hoạn lớn xảy ra ở Kiến Khang, tất cả những nơi bị vây dây thừng ngày hôm trước đều bị thiêu rụi không còn một mảnh ngói. Chỉ riêng quán rượu của Vương Lão Thực vẫn bình an vô sự, xung quanh toàn là tro bụi.
Cũng giống như việc con người mắc bệnh, tai nạn ở nhân gian cũng không phải vô duyên vô cớ, mà đều là do Thần linh an bài, có tránh được tai họa hay không đều liên quan đến đạo đức của con người tại thế gian, người tốt không nằm trong số đó.
Vương Lão Thực suốt đời thẳng thắn công bằng, kính ngưỡng Thần Phật, mua bán sòng phẳng, thiện đãi người tu luyện, đã tích đức từ trước nên có thể cho ông thấy được quá trình sắp đặt tai họa và nguyên do thoát được tai hoạ, đó là Thần linh khích lệ ông không ngừng làm việc thiện.
Phương thuốc tốt nhất để giải quyết mọi bệnh tật và tai họa trên đời chỉ có thể là đạo đức, là chuẩn mực đạo đức mà Thần Phật công nhận, trước tiên phải tin vào Thần Phật, tôn kính Thần Phật, mới có thể nói là đạo đức chân chính.
Nguồn: Chánh Kiến
Chân Nhiên