Em Như Thắm không có được tuổi thơ bình thường như bao đứa trẻ khác. Từ khi lọt lòng, em đã bị bỏ rơi bên đường; sau đó được gia đình anh Lượng mang về nuôi, nhưng vừa mới lên 8, em lại phải chịu tang của cả cha và mẹ nuôi.
Cô bé tên là Trần Thị Như Thắm (sinh năm 2013) sống trong một căn nhà đơn sơ trong con ngõ nhỏ ở thôn 7 Cao Hào, xã Chân Lý (huyện Lý Nhân, Hà Nam).
Vào một đêm mùa đông năm 2013, hai vợ chồng anh Lượng nhận được tin có một bé gái bị bỏ rơi trên thành phố Phủ Lý (Hà Nam), họ nhanh chóng lên đường đến chỗ đứa bé. Cảm thương cho hoàn cảnh của bé, vợ chồng anh đã nhận em về nuôi và đặt tên là Trần Thị Như Thắm.
Bản thân lúc nhận nuôi bé Thắm gia đình anh Lượng cũng rất khó khăn. anh Lượng (bố nuôi Thắm) mắc bệnh tiểu đường, xơ gan; chị Vũ vợ anh mắc chứng bệnh về xương khớp, xương giòn nên đi lại rất nguy hiểm. Gia đình vợ chồng anh cũng mong có được mụn con nhưng mãi mà không có.
Giờ có thêm đứa con đối với vợ chồng anh Lượng mà nói thì đó là niềm vui khôn xiết. Từ ngày có bé Thắm, cuộc sống dù vất vả nhưng ngôi nhà của anh chị luôn đầy ắp tiếng cười. Bé Thắm cứ thế lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ nuôi. Vợ chồng anh Lượng cũng chăm chỉ làm ăn hơn để lo cho con.
Thế nhưng, tai họa lại một lần nữa lại ập đến với tuổi thơ của Thắm. Một lần đi chợ, mẹ nuôi của Thắm bị tai nạn xe máy dẫn đến dập xương và tụ máu não. Thế rồi, vài tháng sau, chị lại bị chó cắn cả hai chân, nhiễm trùng nặng khiến chị mất khả năng đi lại.
Vì không đủ tiền để chạy chữa cho chị ở bệnh viện nên gia đình đành đưa vợ về nhà chăm sóc.
Giáp Tết Nguyên đán 2020, khi bé Thắm mới 7 tuổi, chị Vũ qua đời, cô bé lại một lần nữa chịu cảnh mồ côi mẹ.
Quá sốc trước sự ra đi của vợ, anh Lượng lên cơn tai biến, cộng thêm biến chứng của bệnh tiểu đường và xơ gan khiến chân tay anh co quắp và mất khả năng vận động.
Bệnh tật triền miên, đôi mắt ngày một mờ dần. Mọi chi tiêu sinh hoạt của bố con anh đều phụ thuộc vào số tiền trợ cấp ít ỏi.
Nghĩ đến tương lại của con gái mà anh Lượng không kìm nổi nước mắt, tâm sự “Nếu chỉ còn một mình thì tôi chẳng thiết sống nữa. Nhưng nghĩ đến con thơ đã thiếu vắng hơi mẹ, nay lại ngấp nghé nỗi đau mất cha, tôi lại cố gắng gượng để làm chỗ dựa tinh thần cho cháu”.
Dù còn nhỏ tuổi nhưng Thắm đã biết lo liệu mọi việc trong gia đình, từ quét nhà, đi chợ, nấu cơm, rửa bát, nhặt rau… Không những thế, từ khi mẹ nuôi mất, em còn đảm nhiệm cả công việc tiêm thuốc cho bố mỗi ngày 4 lần.
Anh Lượng tâm sự: “Dù biết cháu còn nhỏ không được tiêm nhưng hoàn cảnh gia đình thế này nên chẳng còn cách nào khác”. Vì gia đình anh giờ chỉ còn 2 bố con sống lương tựa vào nhau. Hằng ngày, ngoài việc đến trường ra, bé Thắm chỉ quanh quẩn ở nhà để trông nom bố.
Anh Lượng chia sẻ trong dòng nước mắt: “Có những tối, cháu trốn tôi vào góc nhà khóc một mình vì nhớ mẹ”.
Cũng có người muốn nhận nuôi bé Thắm nhưng anh Lượng coi bé như con đẻ, bé cũng lớn lên cùng vợ chồng anh từ nhỏ nên có cho bé cũng không muốn đi.
Tuy hoàn cảnh khó khăn nhưng Thắm rất chăm học, chịu khó. Cứ mỗi khi làm xong việc nhà, em lại tự giác học bài mà không cần bố nhắc nhở. Nhưng cuộc đời của em lại phải đối mặt với một biến cố nữa.
Đầu năm 2021 anh Lượng, bố của Thắm lại vì bệnh mà xa rời trần thế, để lại mình em sống một mình trong căn nhà. Sau đó em cũng được một người chú, em của bố nuôi đón em về ở cùng.
Đến giờ này khi tuổi thơ đã mất mát quá nhiều thứ, em đã không còn khóc nhiều như trước, mà người ta thường thấy em ngồi một mình suy tư. Có lẽ lúc này em cũng đang khao khát được sự âu yếm và tình thương của cha mẹ như bao đứa trẻ khác, chắc lúc này em cũng đang tưởng tượng ra cảnh được bố mẹ dắt tay đi công viên chơi, và được bố mẹ vỗ về âu yếm trong sự yêu thương.
Thiên Hà biên tập