Cuộc đời có được ắt phải có mất, có mất ắt rồi có được, tạo hoá vốn dĩ công bằng
Thời gian có thể bào mòn đi sự hào hoa phong nhã hay diễm lệ yêu kiều của tuổi trẻ, nhưng lại mang đến cho chúng ta sự trưởng thành đầy quyến rũ. Gió sương lấy đi dung nhan của chúng ta nhưng lại cho ta trí tuệ. Vậy nên cuộc đời có được ắt phải có mất, có mất ắt rồi có được, tạo hoá vốn dĩ công bằng.
Một người từ trẻ trung khờ dại đến khi trưởng thành, ngoài việc tự thân tu dưỡng còn cần đến sự tôi luyện của thời gian. Thời gian xưa nay không bao giờ nói dối ai điều gì, thời gian sẽ chứng minh cho chúng ta thấy ai thật tâm, ai người giả ý, ai quan tâm, ai dụng ý tâm cơ?
Trên đời này người thích bạn có nhiều, người ghét bạn cũng chẳng ít, bất luận bạn có làm tốt đến đâu cũng chẳng thể khiến tất cả mọi người đều yêu mến bạn. Bạn chân thành vẫn có người cho là giả dối, bạn thiện lương vẫn có kẻ nói bạn dụng tâm.
Có người hỏi rằng lòng người rốt cuộc phức tạp tới cỡ nào? Kỳ thực nhiều hay ít nó hoàn toàn phụ thuộc vào chính chúng ta, vào chính bạn. Điều quan trọng là bạn dùng con mắt phức tạp hay giản đơn để nhìn đời mà thôi!
Có một con cáo, nó nhìn thấy trong vườn có một cây nho trĩu quả, nó thèm lắm nhưng tìm mãi không thấy đường vào, nó bỗng phát hiện ra một lỗ thủng ở hàng rào, nhưng lỗ thủng lại nhỏ quá, nó không thể chui vào trong được.
Con cáo chờ ngoài hàng rào 6 ngày không ăn gì, sau đó nó đã gầy hẳn đi và dễ dàng chui được vào trong vườn và nó sung sướng thưởng thức những trái nho thơm chín mọng. Nhưng sau khi ăn rất no rồi, con cáo phát hiện ra với các bụng to thế nó sẽ không thể theo đường cũ ra ngoài được, nó sẽ dễ dàng bị chủ vườn bắt vì thế nó lại phải nhịn ăn 6 ngày, lại một lần nữa nó gầy đi và có thể chui ra được khỏi hàng rào. Vậy là, con cáo đã không gặt hái được gì sau những gì nó đã trải qua.
Thực ra, nếu chúng ta có cả thế giới này thì chúng ta cũng vẫn chỉ ăn ngày 3 bữa, ngủ trên một chiếc giường mà thôi. Cho dù bạn có đến 100 chiếc giường thì bạn cũng chỉ ngủ được trên 1 chiếc; cho dù bạn có hàng nghìn đôi giày, bạn cũng chỉ đi được 1 đôi. Cho dù bạn có gọi hàng trăm món ăn thì cuỗi cùng bạn ăn được bao nhiêu? Nhiều nhất cũng chỉ là đầy một cái dạ dày.
Sự có mặt của mỗi người trong cuộc đời này là để thử nghiệm cuộc sống, có thể họ sẽ khác nhau về tiền tài, địa vị nhưng trải nghiệm về hạnh phúc, niềm vui thì đều như nhau. Thế nhưng, niềm vui của người có tiền sẽ khá phức tạp, niềm vui của người nghèo đơn giản hơn rất nhiều. Đồng thời, người có đến mấy bạn trai, bạn gái không chắc đã hạnh phúc bằng người chỉ chung thủy với một người mà thôi.
Khi bạn vui vẻ, nỗi buồn sẽ phải đứng sang bên mà ngắm nhìn; Nhưng khi bạn đau khổ, niềm vui sẽ đến thật bất ngờ. Đến một ngày, bạn sẽ nhận ra rằng, những giây phút vui, giây phút buồn sẽ luôn cân bằng nhau.
Niềm vui và nỗi buồn có thể đến sớm với người này, đến muộn với người khác; có người mất nó trước, có người mất nó sau nhưng tổng thể nó là một lượng không đổi. Bạn đã từng vui thế nào thì buồn bạn cũng sẽ nhận một lượng bằng như thế. Đến khi chết, mọi việc đều như nhau.
Nếu như bạn là người tay trắng, vậy thì quên đi tất cả: chỉ cần một trái tim thanh bạch nhẹ bước thênh thênh trên con đường gió mưa là đủ. Còn nếu như bạn có gia đình, có người thân vậy thì hãy trân quý tất cả khi còn có thể. Bận rộn tứ bề, gánh vác trách nhiệm đôi khi cũng là một loại hạnh phúc.
Mệt thì ngủ, buồn thì khóc, không gì phải ngại, sau giấc ngủ nồng ta lại là chính ta, ngày mới bắt đầu, niềm vui lại tới. Trái đất vẫn không ngừng quay và cuộc đời vẫn không ngừng chảy, vạn vật trên thế gian này cũng chẳng có lý do gì mà phải dừng lại, vậy thì cớ chi ta phải buồn vì những chuyện đã qua?
Năm tháng cũng dạy ta học được cách đảm đương, học được cách tự chữa lành vết thương của chính mình, giờ đây chúng ta đã không còn dựa dẫm vào ai đó. Mỗi khi gặp khó nạn chông gai, đối diện với nghịch cảnh, chúng ta cũng đã không còn thoái thác trách nhiệm, cũng đã không còn tìm cho mình một lý do để trốn tránh. Và chúng ta cũng đã không còn trông ngóng vào sự chở che của người khác trên con đường gió mưa của mình.
Năm tháng đã giúp chúng ta tự gây dựng cho mình một khoảng trời riêng, chúng ta đã thực sự trưởng thành, thực sự tự lập và kiên cường bước trên nẻo đường mà mình đã chọn, dẫu cho con đường đó có cô đơn, có lạnh lẽo, có phải chịu ủy khuất, thiệt thòi, chúng ta vẫn cứ tươi cười đón nhận, bởi năm tháng đã dạy ta rằng: muốn được thì phải mất, muốn nhận thì phải cho. Sau cơn giông trời lại sáng, muốn được ngắm ánh cầu vồng ắt phải chịu gió mưa đây là điều không thể tránh khỏi.
Năm tháng cũng lại dạy ta lựa chọn và buông bỏ, trong chốn hồng trần cuồn cuộn, thật giả khó phân, chúng ta cũng đã dần nhìn ra chân tướng thực hư của mọi việc, chúng ta biết cái nào trọng cái nào nhẹ, đâu là điều mình muốn, đâu là thứ chẳng thuộc về mình. Chúng ta biết chế ngự bản thân, Thiện đãi chính mình, càng biết trân trọng cuộc sống, trân trọng mỗi cơ duyên mình gặp, mỗi điều mình có.
Gia An sưu tầm