Cuộc sống sẽ dễ thở hơn khi biết đặt mình vào vị trí của nhau
Nếu cuộc sống này chúng ta đều cố gắng đặt mình vào vị trí của nhau thì sẽ tốt biết mấy. Cảnh giới cao nhất của sự tu dưỡng mà mỗi người có thể đạt được chính là tấm lòng lương thiện được bồi đắp từ việc biết đặt bản thân mình vào vị trí của người khác, biết cảm thông cho người khác và yêu thương thêm thế giới này.
Gia đình chính là tổ ấm là điểm tựa cho mỗi người khi ta mệt mỏi, là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, nuôi dưỡng nhân cách của mỗi người. Nếu như cuộc sống ngoài kia quá khó khăn hay sóng gió bạn sẽ cảm nhận được sự bình yên khi về với gia đình.
Một gia đình thật sự hạnh phúc khi các thành viên luôn yêu thương, quan tâm nhau, biết đặt mình vào vị trí của nhau để cảm thông, vun vén và xây dựng một tổ ấm trọn vẹn. Bạn không có quyền lựa chọn gia đình cho mình, nhưng một gia đình có hạnh phúc hay không là do bạn quyết định.
Chính vì vậy, ngay từ bây giờ, bạn hãy dành nhiều thời gian, tình cảm và sự quan tâm cho mọi người để sau này khi ngoảnh lại chúng ta sẽ không phải nuối tiếc vì đã quá vô tâm với những người bên cạnh mình.
Câu chuyện về bức thư người chồng viết gửi vợ sau sẽ giúp bạn nhìn lại bản thân, để biết đặt mình vào vị trí của những người thân yêu xung quanh mình để thấu hiểu và cảm thông, chia sẻ với họ để cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn:
Bức thư chồng viết cho vợ!
“Vợ yêu!
Chúng ta đã có một cuộc tranh cãi gay gắt. Lúc đó là 8h tối, anh trở về nhà sau một ngày dài vất vả vì công việc và anh chỉ muốn được ngồi xem bóng đá. Khi anh nhìn thấy em, tâm trạng của anh lúc đó rất tệ. Em thì đang vật lộn để ru con ngủ trong khi con bé cứ to mồm mà khóc.
Anh đã bật âm lượng tivi lớn hơn để không muốn nghe thấy tiếng ồn đó. Điều đó sẽ không thể giết chết anh nếu anh có thể giúp đỡ em một chút cũng như cùng em giáo dục con, em đã nói với anh bằng giọng đầy khó chịu và giảm âm lượng tivi xuống như cũ.
Anh đã trả lời một cách giận dữ: Anh đã dành cả ngày làm việc, còn em chỉ ở nhà cùng con chơi búp bê”.
Nói qua nói lại một hồi em đã khóc vì tức giận và mệt mỏi. Anh đã nói những lời độc ác với em. Em hét lên và nói rằng không thể chịu đựng thêm được nữa. Em đã xông ra khỏi nhà ngay trong đêm, bỏ lại anh và con.
Anh phải ăn bữa tối của con và ru con ngủ. Ngày hôm sau em vẫn chưa về, anh phải xin ông chủ cho anh được nghỉ làm 1 ngày để trông con.
Anh đã có kinh nghiệm để đối phó với sự ăn vạ và khóc lóc của con, đã có kinh nghiệm trong việc chạy quanh nhà và đưa con đi tắm.
Anh đã có kinh nghiệm để pha sữa, cho con mặc quần áo, dọn dẹp nhà bếp – tất cả gần như cùng 1 lúc.
Anh đã có kinh nghiệm bị nhốt cả ngày mà không nói chuyện với bất kì ai trên 10 tuổi – ngoại trừ con mình.
Anh đã có kinh nghiệm với việc không thể ngồi yên một chỗ để thưởng thức bữa ăn một cách thoải mái, vì anh còn bận rượt theo để đút con ăn.
Anh đã có kinh nghiệm về việc tinh thần và thể chất gần như kiệt quệ, cái anh cần là một giấc ngủ thẳng 20 tiếng, nhưng điều đó đã không xảy ra vì anh phải thức dậy khi nghe tiếng con khóc.
Anh đã trải qua 2 ngày 2 đêm trong vai trò của em và anh có thể nói rằng anh đã hiểu tất cả.
Anh cảm nhận được sự mệt mỏi của em.
Anh cảm nhận được rằng làm mẹ là một sự hi sinh không gì sánh bằng.
Anh cảm nhận được rằng 1 ngày làm mẹ còn vất vả và căng thẳng hơn 10 giờ làm việc trong một công ty tài chính.
Anh cảm nhận được sự thất vọng của em khi em chấp nhận từ bỏ công việc mà em yêu thích, chấp nhận mất đi kinh tế riêng chỉ để ở nhà trông con.
Anh cảm nhận được rằng em đã khó chịu thế nào khi phải phụ thuộc kinh tế vào người khác.
Anh cảm nhận được những hi sinh của em khi từ chối những lời hẹn hò với bạn bè, không ra ngoài tập luyện…
Anh cảm nhận được em đã khó khăn thế nào khi bị giam cầm ở nhà để chăm sóc con cái và bỏ lỡ biết bao điều tốt đẹp của thế giới bên ngoài.
Anh cảm nhận được rằng em đã buồn bã thế nào khi mẹ anh chỉ trích cách em nuôi dạy con chúng mình, bởi giờ anh đã hiểu không ai biết điều gì là tốt nhất cho con của họ bằng mẹ ruột của chúng.
Anh viết lá thư này không phải chỉ để em biết rằng anh nhớ em thế nào, mà bởi vì anh không muốn lại một ngày nữa trôi qua mà anh không thể nói với em một điều rằng: Em rất dũng cảm, mọi thứ em làm là tuyệt vời nhất và anh thực sự ngưỡng mộ em.
Giá như một nửa thế giới của tất cả phụ nữ đều hiểu được: Chỉ ở nhà làm việc nhà và nuôi dạy con thôi đã vất vả biết nhường nào. Vậy mà, phụ nữ ngày nay vừa phải đi làm ngày 8 tiếng như các đức ông chồng, vừa phải quán xuyến tất cả việc nhà, nuôi dạy con cái, vừa phải lo đối nội, đối ngoại…
Các đấng mày râu ơi! Hãy đặt mình vào vai vợ để thấu hiểu, để cảm thông, để yêu thương vợ nhiều hơn và hãy sẻ chia việc nhà và nuôi dạy con cái cùng vợ nhé!
Một bức thư chứa đựng nỗi niềm của một người chồng khi đã hiểu ra nỗi vất vả của người vợ mà từ khi nào anh không hề quan tâm.
Có một bước ngoặt như thế mới làm người chồng bừng tỉnh khi anh đặt mình vào vị trí người vợ, bao nhiêu công việc không tên đã chiếm dụng gần như tất cả thời gian và sức lực của người vợ khi chồng vắng nhà. Chỉ có lúc ấy anh mới hiểu người vợ của mình như thế nào. Anh đã từng vô ý bao nhiêu thì giờ đây càng thương vợ bấy nhiêu.
Các bạn ạ, đây không phải chỉ là một, mà là tình trạng phổ biến của rất nhiều gia đinh. Chính đây là khởi nguồn của bao nhiêu gia đình không thể tìm thấy dư vị hạnh phúc.
Làm mẹ là công việc mang trọng trách lớn nhất của xã hội này nhưng lại không được mọi người đánh giá cao hoặc khen thưởng. Hãy yêu thương và chia sẻ những nhọc nhằn của cuộc sống với những người phụ nữ bạn nhé!
Chuyện trên đời không thể muốn sao liền được vậy, hãy đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ một chút, như vậy mọi thứ sẽ suôn sẻ hơn.
Nhiều chuyện xảy ra xung quanh khiến chúng ta không khỏi có những lời bán tán, phán xét người khác, thậm chí xúc phạm họ nhưng với bất kỳ ai nào cũng vậy, hãy thử đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ xem cảm giác của mình ra sao.
Cảm thông cho nhau, chúng ta sẽ cảm thấy cuộc đời thật an yên và nhẹ nhàng biết mấy.
Nhung Nguyễn biên tập