Mẹ ơi, con đường đẹp nhất trên đời chính là đường về nhà, là con đường con được về với mẹ
Mẹ ơi thế giới mênh mông! Mênh mông không bằng nhà mình. Mẹ ơi phú quí vinh quang. Vinh quang không bằng có mẹ! Mẹ ơi, con đường đẹp nhất trên đời chính là đường về nhà, là con đường con được về với mẹ.
Con người, bất kể phiêu bạt đến đâu, trong tâm của ai cũng đều có một ngôi nhà mong ước được trở về. Trên đời cảnh đẹp vô số, nhưng phong cảnh đẹp nhất vẫn chính là cảnh quê hương.
Có một con đường, có lẽ bạn một năm chỉ đi một lần, nhưng lại vô cùng quen thuộc, có một con đường có lẽ không thể so sánh được với nơi phồn hoa đô thị, nhưng trong tâm mỗi người lại chính là nơi náo nhiệt nhất. Có một con đường, chất chứa bao nhiêu ký ức của bạn và người thân, có thể trong mắt người khác, đó chỉ là con đường bình thường, nhưng đối với bạn lại vô cùng thân thương. Đó chính là con đường về với mẹ!
Đường về nhà dù xa xôi, cũng đều muốn có một ngày được trở về. Một người ở bên ngoài bất kể ăn sơn hào hải vị ra sao, chịu đựng mệt mỏi thể nào, trong tâm đều nhớ mãi không quên những món ăn mẹ nấu, vẫn khao khát không nguôi nỗi niềm được “về nhà”.
Đường về nhà dù xa xôi, dù không có đường nhựa rải thảm, dù gạch đá gồ ghề vẫn cũng đều muốn có một ngày được trở về.
Có thể có một ngôi nhà ở nơi rất xa, tận nơi núi thẳm rừng sâu, đường về gập ghềnh hiểm trở; cũng có thể nó nằm ngay ở nơi góc phố, từ xa xa mà ngắm nhìn thành phố phồn hoa; cũng có thể, ngôi nhà kia nằm ở vùng nông thôn bình dị, nơi có những gốc cây cổ thụ, nhưng chúng đều vô cùng thân thuộc với bạn, với tôi, bởi nơi đó đã chứng kiến quá trình lớn lên của bạn, của tôi mỗi ngày, nơi đó ta cất tiến khóc chào đời, nơi đó đã là nơi chôn nhau cắt rốn của mỗi con người, nơi đó có mẹ, có cha!
Khi ta nhớ đến những ký ức về con đường về nhà, trong lòng sẽ trào dâng một sự ấm áp khó tả. Đặc biệt là những dịp cuối năm, trong biển người xa lạ, nhưng trong lòng ai cũng đều chung một ước nguyện chính là được trở về nhà.
Con đường kia, có lẽ có gió, có tuyết, có bụi đất tung bay, nhưng mỗi khi chuẩn bị hành lý để lên đường, trong lòng mỗi người lại thấy phong cảnh nơi con đường kia từ đầu đến cuối vẫn là đẹp nhất. Bởi vì ở nơi cuối con đường kia, là nơi dù bạn có đau thương, buồn khổ, dù bạn có thất bại trên mọi nẻo mưu sinh thì vẫn có người tiếp nhận bạn, là nơi cho bạn cảm giác được an ủi, được bình yên nhất vì nơi đó có mẹ.
Con người vốn rất kỳ lạ, thời niên thiếu thì mong muốn được vỗ cánh bay xa, chỉ mong có một ngày được rời xa quê hương, hơn nữa đi càng xa càng tốt, cho rằng như vậy mới thực sự là được độc lập. Nhưng cuối cùng khi đã rời xa gia đình, rời xa cha mẹ, khi mái đầu điểm bạc, tưởng nhớ lại những ngày tháng ấm áp, vui vẻ bên gia đình, mới mong ước cháy bỏng là được về với mẹ! Ở nơi thành thị, sẽ có những lúc cảm thấy lạc lõng, ta lại nhớ tới cố hương, hết thảy ký ức nơi đó làm sao quên được.
Trên chuyến hành trình trở về nhà, nghĩ đến cảnh được gặp lại cha mẹ, gặp lại xóm làng, thì mọi thứ mắt nhìn thấy được dù khô héo, hay thế nào thì cũng là phong cảnh đẹp nhất. Bởi nơi đó, hết thảy ký ức, hết thảy những ngày tháng tuổi thơ êm đềm vẫn còn tồn tại. Đường về nhà, chính là con đường đi thẳng vào tim, mãi mãi không bao giờ phai mờ được, cũng giống như tình yêu cha mẹ!
Nhung Nguyễn biên soạn.