Bức thư gửi từ nhà tù: “Con gái yêu đừng khóc, khi sự thật sáng tỏ, mẹ sẽ lại trở về bên con”
Khoảng thời gian không có cha mẹ bên cạnh thật khó khăn, tôi bị mọi người xung quanh xem thường và bỏ rơi. Đặc biệt với một đứa trẻ, điều đó càng đáng buồn hơn nữa. Nhưng tôi biết, đức tin của cha mẹ là đúng đắn. Trong những câu chuyện xưa, những người có phẩm chất cao quý có thể bị vu oan, tước đi địa vị, hoặc thậm chí là bị hãm hại. Nhưng đổi lại, họ sẽ mãi trong sạch và thanh cao, tên tuổi của họ sẽ được lưu mãi về sau.
Tuổi thơ hạnh phúc bên mẹ cha
Tôi được cha mẹ đặt cho cái tên “Phù Dao”, với mong muốn sau này khi lớn lên, tôi sẽ là cô gái mạnh mẽ, kiên định với những gì tôi cho là đúng đắn.
Lúc nhỏ mọi người thường nói với tôi rằng, tôi là một cô bé xinh xắn, ngoan ngoãn, đáng yêu và lễ phép.
Mẹ tôi khi đó là giáo viên tiểu học số 1 tại một địa phương thuộc Thiên Tân (Trung Quốc), có một câu nói nổi tiếng ở địa phương tôi rằng: “Một giáo viên của trường này có quyền lực như một chủ tịch thành phố. Vào thời đó, tất cả các quan chức trong thành phố đều tranh nhau cho con học ở trường này, để được vào lớp do mẹ tôi dạy”.
Cha tôi khi đó là một MC nổi tiếng trên truyền hình, nhưng một thời gian sau đó, cha tôi phát hiện bị bệnh hiểm nghèo, thời điểm phát hiện bệnh, cha mẹ tôi đều hoang mang. Nhưng cuối cùng, bệnh của cha tôi đã được chữa khỏi thông qua một môn khí công của Phật gia, sức khỏe của cha tôi không những tốt hơn rất nhiều, tính tình của ông cũng trở nên bình hòa, ông quan tâm và đối xử tốt với mọi người xung quanh hơn. Một thời gian sau đó, mẹ tôi cũng bước vào tu luyện.
Khoảng thời gian đó, tôi là một đứa trẻ vô cùng hạnh phúc, được sống trong sự chăm sóc tận tình, yêu thương vô bờ bến của cha mẹ.
Bi kịch ập đến
Bi kịch đột nhiên ập tới, một ngày nọ, cha tôi bị đưa vào trại cưỡng bức lao động, và mẹ tôi bị quản thúc tại trường, tôi cùng mẹ sống trong một căn phòng nhỏ ở trường. Có một nữ giáo viên ở cùng chúng tôi để canh chừng, chúng tôi không thể đi siêu thị để mua thức ăn, chúng tôi chỉ được tắm một tháng một lần, vì thế hai mẹ con tôi đều bị nổi chàm.
Vào thời điểm đó, tôi trở nên vô cùng tự ti, vì tôi nhìn thấy cha bị còng tay và chửi mắng trên tivi. Cha tôi từng là người dẫn chương trình trên TV, ông ấy từng là người rất nổi tiếng. Tôi không hiểu tại sao, những người đã từng là bạn bè của cha tôi, lại đối xử với cha tôi như vậy.
Tôi từng tin rằng, tốt là tốt, xấu là xấu. Sự thật sẽ không bao giờ bị che mờ và dối trá sẽ không bao giờ thành sự thật. Thời gian dần trôi qua, và tôi chợt nhận ra, đôi khi sự việc sẽ bị đảo ngược.
Thời gian đó, mẹ và tôi không có tiền mua quần áo mới, nên phải đành mặc lại những bộ quần áo cũ. Những bộ quần áo này đã trở nên ngắn hơn nhiều so với tôi, vì vậy mẹ đã cắt tất cũ để đắp thêm vào quần, khiến chúng dài thêm, gần bằng chiều cao của tôi.
Điều kiện sống của gia đình tôi từng rất tốt, nhưng rồi đột nhiên mọi thứ trở nên thật tồi tệ. Lúc đó chúng tôi gần như là hộ gia đình nghèo nhất lớp. Mẹ tôi không được đi dạy, mà phải làm những công việc chân tay nặng nhọc.
Nhiều phụ huynh muốn giúp mẹ tôi đi dạy lại mà không làm gì được. Họ cảm thấy tiếc vì một giáo viên giỏi, thiện lương như mẹ tôi lại không được phép đi dạy. Một thời gian sau, mẹ tôi cũng bị bắt vào tù…
Trước khi mẹ bị bắt đi, mẹ ân cần dặn tôi: “Phù Dao, con ở nhà hãy làm một cô gái ngoan, và nghe lời bà…”. Lúc đó, tôi cũng không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
(Ảnh: NTDTV)
Khoảng thời gian không có cha mẹ ở bên, tôi đã rất nhớ họ, ngày đầu tiên, khi tôi vào thăm mẹ ở nhà tù, nhìn thấy mẹ, tôi chạy đến ôm chầm lấy bà, mẹ tôi rất khác lúc xưa, tôi không biết, liệu bà có bị hành hạ hay không, có ăn uống đầy đủ hay không? Mẹ tôi trông gầy đi rất nhiều, nhưng cái ôm của mẹ vẫn rất ấm áp.
Tôi đặt đầu lên vai mẹ và chạm vào tóc của bà. Sau đó, mẹ tôi xoay người tôi lại, và cột tóc lại cho tôi. Sau khi mẹ cột tóc cho tôi, tôi cảm thấy rất vui và không dám tháo tóc ra, hay gội đầu.
“Con có ghét mẹ không?” mẹ tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Dạ không ạ”
Mọi chuyện xảy đến với tôi thật đột ngột, mọi thứ thay đổi và trở nên đảo lộn, nhưng trong thâm tâm tôi hiểu được rằng, mẹ tôi đang bảo vệ và tin theo những điều đúng đắn. Sau này, mẹ kể lại với tôi rằng, chính buổi gặp đó là niềm khích lệ rất lớn đối với mẹ tôi, và bà cảm thấy thật nhẹ lòng.
Sau này, khi mẹ tôi kể lại, khoảng thời gian đau đớn và tăm tối nhất ở tù, không phải là những lần tra tấn đau đớn tột cùng về thể xác, mà là việc bị tẩy não, ép người ta phải từ bỏ đức tin vào “Chân Thiện Nhẫn”, vào việc làm một người tốt.
Những bức thư của mẹ, đã thắp sáng niềm tin trong tôi
Khoảng thời gian mẹ tôi trong tù, mẹ và tôi thường viết thư cho nhau, đây thực sự là một cách để kết nối tình cảm hai mẹ con tôi lại với nhau, ngay cả khi xa cách, đọc những bức thư khiến tôi cảm nhận được tình yêu của cha mẹ luôn bên cạnh, điều này khiến tôi cảm thấy không quá u sầu:
“Thiên Tân, Trung Quốc, 2004
Mẹ ơi, mẹ có khỏe không? Mẹ có ăn uống đầy đủ không? Bọn họ có còn đánh mẹ nữa không?
Thầy Xu giao cho con nhiều chức vụ ở lớp, nhưng con đã không làm tròn trách nhiệm của mình. Không những vậy, điểm số của con còn thấp hơn, dạo này con bị bạn thân hiểu nhầm. Con không còn là con gái ngoan của bố mẹ nữa rồi”.
Mẹ tôi gửi thư lại cho tôi:
“Con gái của mẹ dạo này sao rồi, con có khỏe không, có hay cười không? Mẹ luôn cầu mong cho con được vui vẻ và khỏe mạnh, có một trái tim tường hòa, ấm áp.
Phù Dao con yêu, một người sẽ gặp rất nhiều thử thách trong cuộc đời của họ. Những vấn đề nhỏ hay gặp là những hiểu nhầm giữa vợ chồng, anh em, hoặc giữa những người giáo viên.
Còn những vấn đề lớn là khi, con bị chính quyền hiểu nhầm, và những đánh giá sai về con. Nếu một người hễ gặp một chút hiểu nhầm hoặc một chút thiếu tin tưởng liền nghĩ đến cái chết, thì anh ta sẽ phải chết bao nhiêu lần mới đủ.
Khi còn nhỏ, mẹ nhớ, con rất thích đọc truyện “Hành trình về phương Đông”, vị sư trong sách đã nói: “Để có thân người rất khó, để được sinh ra ở vùng đất trung thổ lại càng khó hơn, và để nghe được Phật Pháp lại càng khó hơn nữa. Sinh mệnh là vô cùng trân quý, vậy nên con yêu, đừng bao giờ bỏ cuộc.
Và mẹ tin, mọi người sẽ không thể ghét một cô gái vui vẻ, yêu đời và tốt bụng, đúng không?”.
Thiên Tân, Trung Quốc, năm 2009.
Sau khi lên cấp ba, cùng với sự trưởng thành, tôi trở nên nhạy cảm với mọi người và mọi thứ xung quanh, điều kiện trong nhà cũng không được tốt, phiền não rắc rối ập đến ngày càng nhiều, hơn nữa tôi càng nhớ cha mẹ nhiều hơn, đôi khi tôi tự hỏi, tại sao cuộc đời mình không thể giống như những đứa trẻ bình thường khác. Tại sao cha mẹ không ở bên tôi? Tại sao môi trường học tập và điều kiện sống không được tốt, tôi đem hết tất cả những thắc mắc để nói với mẹ.
Trong lá thư tay, mẹ tôi viết:
“Cô gái hay u sầu của mẹ, hãy để mẹ đưa con về với thiên nhiên…
Một số hạt sen bị rớt xuống bùn và trở nên tuyệt vọng. Chúng không tin rằng hoa có thể nở trong bùn lầy dơ bẩn, hôi thối này, và chúng dần dần bị u sầu và chết; một số hạt sen chán ghét mùi hôi thối của bùn lầy, suốt ngày cãi nhau với bùn lầy, để lỡ mất mùa hoa nở, dần dần biến thành màu đen, và cuối cùng cũng biến thành bùn.
Những hạt sen còn lại âm thầm chịu đựng sự chế giễu, mỉa mai của bùn lầy, cố gắng hòa hợp với bùn, và tiếp tục hấp thụ chất dinh dưỡng từ bùn, chúng kiên định tin rằng không sớm thì muộn chúng cũng trở thành những bông hoa xinh đẹp, và cuối cùng một ngày chúng đã vượt qua vũng bùn và nở ra bông sen thánh khiết, để cảm ơn sự giúp đỡ của bùn lầy, chúng đã để lại ngó trắng và rễ ở trong bùn.
Mẹ tin, con gái của mẹ sẽ trở nên tỏa sáng, như hoa sen sống trong bùn mà vẫn tỏa ngắt hương thơm”.
Lý Phù Dao xúc động chia sẻ (Ảnh: NTDTV)
Những lời động viên của mẹ, thực sự đã khích lệ tôi rất nhiều.
Khi chân lý được bảo vệ, sự thật được sáng tỏ
Sau gần 10 năm, vào ngày mẹ tôi được tự do, chúng tôi cùng nhau đến đón bà, nhìn từ xa trông bà thật tỏa sáng, nét đẹp của người phụ nữ truyền thống Trung Quốc xưa. Mẹ tôi vẫn vậy, chân thành, thiện lương, bao dung và ấm áp.
Trước khi trở về, người lính đã từng canh giữ mẹ tôi chạy đến, anh nắm lấy tay mẹ tôi và nói: “Xin bà đừng ghét tôi, xin đừng ghét tôi,…” Mẹ tôi kể rằng, giây phút đó, mẹ có thể cảm nhận được sự hối lỗi của anh khi nhớ lại những lần tra tấn mẹ tôi và bảo các tù nhân khác đánh mẹ tôi. Mẹ tôi có thể cảm nhận được, mỗi người đều có sự thiện lương từ trong sâu thẳm trái tim của họ, bà không oán hận họ, mà cảm thấy thương cho họ hơn.
Mẹ tôi hy vọng rằng, một ngày nào đó, nhiều người hơn nữa sẽ minh bạch ra sự thật về đức tin của mẹ, một ngày nào đó, tất cả mọi người sẽ hiểu được: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt – Chân Thiện Nhẫn là tốt“.
Sự trở về của cha mẹ là một bứt ngoặt lớn trong cuộc đời của tôi, tôi không còn nghĩ đến chuyện khi nào cha mẹ tôi sẽ trở về nữa. Vào một buổi trưa đẹp trời, tôi nói với mẹ, tôi muốn tu luyện, tôi muốn trở thành một người có trái tim ấm áp như mẹ. Kể từ đó, tôi chính thức bước trên con đường tu luyện, mỗi ngày, tôi đều cố gắng trở thành một người tốt, và tốt hơn nữa.
Trên đây là một câu chuyện có thật về nhân vật chính là Lý Phù Dao. Kể từ năm 1999, một làn sóng đàn áp tôn giáo mới khởi động tại Trung Quốc, lần này là nhắm vào Pháp Luân Công, một môn tu luyện Phật gia ôn hòa. Bộ máy tuyên truyền vu khống của chính phủ khi đó đã bôi nhọ, bắt bớ, bỏ tù phi pháp các học viên có đức tin vào Chân Thiện Nhẫn, khiến bao người lương thiện và gia đình của họ phải rơi vào hoàn cảnh bi thương, con mồ côi cha mẹ…
Một ngày kia, khi sự thật sáng tỏ, nhiều người trên thế giới sẽ biết về câu chuyện của những người thiện lương, sẽ cùng chung tay lên án, chấm dứt tội ác đã và đang diễn ra suốt 22 năm tại Trung Quốc này, để thế giới được sống trong hòa bình, những người thiện lương được sống với tự do tín ngưỡng chân chính.
Nguồn: Epochtimes/NTDTV
Lan Hòa