Thời kỳ viễn cổ, trái đất còn trong hỗn mang, nhìn khắp xung quanh chỉ có đất, đá, nước, ánh sáng và không khí. Các vị thần thấy rằng cần phải tạo ra các sinh mệnh để làm phòng phú trái đất, họ phân chia công việc, thần tạo ra cây cối, thần tạo ra sông nước, thần tạo ra động vật v.v… tất cả các vị thần đã xong việc và bắt đầu nghỉ nghơi thì họ thấy vị thần nhận tạo ra người phụ nữ vẫn đang miệt mài làm việc mà vẫn chưa xong. Thấy vậy, một vị thần bèn hỏi:
– Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật này?
Vị thần đáp:
– Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vật cực kỳ phức tạp gồm hơn 200 bộ phận có thể thay thế nhau và cực kỳ bền bỉ, nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra, ta định ban cho tạo vật này có thể có 6 đôi tay.
Vị thần nọ ngạc nhiên:
– Sáu đôi tay? Có nhiều quá không thưa ngài?
Vị thần đáp lại:
– Thế còn ít đấy. Một đôi tay bế con, một đôi tay nấu nướng, một đôi tay còn lại để chăm sóc gia đình. Nếu có 3 đôi mắt có khi vẫn còn chưa đủ.
– Làm vậy ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con người do chính ngài đặt quy định ra trước đây đấy.
Vị thần gật đầu thở dài:
– Haiz. Tạo vật này là vật ta tâm đắc nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta dành mọi sự ưu ái cho nó. Đôi mắt thứ nhất vẫn nhìn thấy các sự vật như mọi tạo vật khác. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không thể biết được chẳng hạn như nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc để mẹ chúng luôn hiểu, thương yêu và tha thứ cho chúng, mặc dù không nói ra. Ta đành ẩn đi hai đôi mắt sau, chỉ khi người mẹ nào dùng tâm để cảm nhận mới mở ra được.
Vị thần nọ sờ vào tạo vật chưa hoàn thiện ngạc nhiên.
– Tại sao nó lại mềm mại đến thế?
Vị thần đáp:
– Vậy là ngươi chưa biết hết. Nhìn bề mặt là vậy thôi, tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ phải chịu đựng và những công việc mà nó phải hoàn tất trong cuộc đời.
Vị thần nọ dường như phát hiện ra điều gì, bèn chỉ tay vào nơi khóe mắt của tạo vật rồi hỏi:
– Ngài cho thêm nước biển vào tạo vật này là có công dụng gì vậy?
– Đó là nước mắt, thành phần cũng giống như nước biển, mỗi khi giọt nước mắt này chảy ra chính là để cho tấm lòng bao dung của tạo vật càng trở nên rộng lớn hơn, có thể tha thứ tất cả các lỗi lầm của con, bỏ qua tất cả các khuyết điểm của chồng để cùng yêu thương vun đắp cho hạnh phúc gia đình.
– Có phải ngài đã sắp hoàn thiện rồi phải không? Tôi cũng muốn ban cho tạo vật này một món quà. _vị thần nọ nói.
– Được, hãy làm như anh muốn.
Vị thần nọ liền gắn thêm một mái tóc dài và đẹp lên đầu tạo vật, sau đó lấy ra một bộ y phục khoác lên, đồng thời còn truyền vào tạo vật một sợi lấp lánh ẩn vào trong thân. Sau đó giải thích cho vị thần hiểu:
– Ta cho tạo vật này sự duyên dáng, y phục luôn toát lên sự dịu dàng tú mỹ, và ta để trong tâm một sợi dây linh cảm, khi không chứa tư tâm thì linh cảm này có thể trợ giúp tạo vật này mở ra khả năng mà ngài đã ẩn đi.
Thế là người phụ nữ được tạo ra như vậy đó. Đằng sau sự mềm mại, dịu dàng, đoan trang mà được thần ban tặng, phụ nữ cũng còn có những năng lực ẩn giấu mà nhiều người chưa nhận thấy. Người mẹ dường như đã được tạo ra để thấu hiểu và yêu thương, luôn sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm dù người luôn im lặng. Vì vậy bạn hãy trân quý mẹ mình nhé.
Tác giả: Tâm Như