Chuyện cổ Phật gia: Quan âm hạ phàm thương khóc chúng sinh
Đại dịch hành hoành làm cho thế giới tan tóc, đau thương rơi vào cảnh ly biệt nào là: Con mất cha, chồng mất vợ, người chết đầy đường không có đất chôn. Một viễn cảnh thật là u ám đối với toàn thể nhân loại, nhưng con người lại không biết là vì sao?.
Trong lịch sử, khi đạo đức của con người trở nên bại hoại, làm nhiều điều ác, tới lúc sắp bị đào thải, thì Thần Phật luôn từ bi với con người, sẽ thông qua các phương thức để điểm hóa như chúng ta đã biết hiện nay rất nhiều tượng Phật rơi lệ nhằm cảnh tỉnh cho con người, khiến con người hồi tâm chuyển ý, bỏ cái ác theo cái thiện, từ đó điểm hóa cho con người thêm một lần cơ hội nữa.
Đây là câu chuyện mà mẹ kể tôi nghe khi còn nhỏ, mẹ kể rằng:
Ngày xưa có một người chăn cừu sống ở rìa làng, một hôm, anh nhìn thấy trên một gò đất có một cụ bà đang khóc, tiếng khóc nghe rất thương tâm. Bà vừa khóc vừa quở trách: Các con ơi, vì sao các con không nghe lời người già, các con thật là có tội lớn lắm, ta sao có thể cứu các con đây! Bà cứ khóc như vậy rất lâu. Người chăn cừu thầm nghĩ, giữa trưa mà bà cụ khóc lâu như vậy, chắc hẳn là con cái không hiếu thuận rồi, mình thử qua xem cụ bà là ai, rồi khuyên bà trở về nhà vậy.
Người chăn cừu còn chưa đi tới trước mặt bà cụ thì thấy một luồng gió lốc thổi lên, anh ngước nhìn lên bầu trời và nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát. Người chăn cừu lập tức quỳ xuống đất và nói: “Hỡi Bồ Tát trên cao, con có thể thấy Người, con thật là có diễm phúc, xin Bồ Tát phù hộ!”. Quan Âm Bồ Tát nói: “Ta thấy con cũng vẫn còn là người tốt, hãy đi nói cho người dân trong thôn rằng nếu con người làm những việc xấu như bất kính với Thần Phật, làm trộm cướp, kỹ nữ, ngược đãi người già, thì khi tội ác to lớn rồi, Ông Trời sẽ trừng phạt con người, vì để cho con người cơ hội ăn năn, hối cải, trước tiên sẽ làm cho động vật chết thay con người.”
Người chăn cừu không dám chậm trễ, sau khi trở về thôn làng, anh nhanh chóng lần lượt chạy tới từng nhà để báo tin và cũng nhiều lần dặn dò họ rằng chớ có làm điều xấu nữa, nếu không Ông Trời sẽ trừng phạt. Quan Âm Bồ Tát đã nói, vì để cho chúng ta cơ hội ăn năn, hối cải, trước tiên sẽ làm cho động vật chết thay con người. Có một số người nghe xong rất sợ hãi, bày tỏ rằng sẽ không làm điều xấu nữa, còn một số người nghe xong thì cười ha hả, Quan Âm Bồ Tát ở đâu vậy? Anh bị hoa mắt rồi. Tôi không tin những điều đó.
Từ đó trở đi, đại ôn dịch trong thôn bắt đầu hoành hành. Cả thôn những loài vật nuôi như la, ngựa, bò, dê, lợn, chó, gà, vịt đều chết sạch. Đã mười năm trôi qua, mọi người vẫn tiếp tục làm điều xấu mà không có dấu hiệu hối cải, muốn làm việc xấu thì vẫn làm việc xấu.
Một ngày, người chăn cừu lại thấy một cụ bà đang khóc trên gò đất lớn đó. Bà cụ vừa khóc vừa nói: Các con của ta, các con không nghe lời ta rồi, các con muốn làm việc xấu thì vẫn làm việc xấu, Ông Trời không cần các con nữa. Lúc trước động vật đã chết thay các con, bây giờ thì ai chết thay các con đây! Người chăn cừu trong lòng thầm nghĩ, có lẽ bà lão chính là Quan Âm Bồ Tát, anh nhanh chóng chạy tới để nhìn cho rõ hơn thì chỉ thấy một luồng gió lốc thổi lên, anh ngẩng cao đầu nhìn lên, quả nhiên đúng là Quan Âm Bồ Tát. Người chăn cừu vội vã dập đầu bái lạy: “Thưa Bồ Tát, xin người phù hộ, xin người phù hộ”. Lần này Quan Âm Bồ Tát không nói gì cả rồi biến mất.
Không lâu sau, trong thôn làng bắt đầu xuất hiện đại ôn dịch. Ngoại trừ gia đình người chăn cừu và một vài gia đình biết tích đức hành thiện ra thì hầu như từng hộ từng hộ trong thôn đều chết hết cả. Có người chết trong lúc đi đường hoặc đang làm việc hoặc lúc đang ngủ. Lúc đầu khi có người chết thì còn có người khiêng đi, còn có người đem đi chôn, về sau do không có ai khiêng đi, không có ai đem đi chôn thế nên trên đường đầy những xác người. Thôn làng cứ như vậy cho tới khi trở nên không một bóng người.
Cổ nhân tin rằng: “Trời đất có đức hiếu sinh”, khi kiếp nạn tới thì sẽ có thiên tượng cảnh báo cho nhân loại, khi nhân loại trong cảnh hiểm nghèo thì lại hiển lộ thiên cơ. Vì thế phải chăng Thần Phật muốn nói rằng, nhân loại vẫn còn có hy vọng? Nếu là vậy thì hy vọng đó nằm ở đâu? Vật cực tất phản, bỉ cực thái lai, đằng sau bóng tối chắc chắn sẽ là ánh sáng.
Quang Minh biên tập
Nguồn: chanhkien.org