nuoi con

Đời Sống

Có nuôi con mới hiểu “lòng cha mẹ”

By Đăng Dũng

August 27, 2020

Khi tôi còn nhỏ, tôi luôn nghe mẹ tôi lảm nhảm rằng kiểm soát con trai sẽ đáng lo ngại hơn kiểm soát con gái, vì vậy tôi luôn nghĩ rằng mẹ tôi cưng chiều anh trai của tôi và không yêu tôi. Vì vậy tôi luôn cảm thấy hơi xa lạ với mẹ về mặt tình cảm.

Khi tôi lớn lên, từ con mắt của người khác, tôi có thể cảm thấy rằng tôi là một cô gái xinh đẹp. Để ngăn tôi đi đường vòng, mẹ tôi đã kỷ luật tôi rất nghiêm khắc: Tôi không được tiếp xúc quá nhiều với các bạn nam ở trường; không được nói chuyện với đàn ông bên ngoài; tôi về nhà sau giờ học hàng ngày; tôi thậm chí muốn đi chơi với các bạn cùng lớp vào chủ nhật thì phải mang các bạn nữ khác đến nhà xin phép, mục đích là để qua mắt được mẹ tôi. Mẹ tôi yêu cầu bạn chơi với tôi phải là những cô gái văn minh lịch sự, ngoan ngoãn lễ phép. Điều quan trọng là tôi không được phép đi chơi qua đêm. Chính vì lý do này mà những năm cấp hai tôi không có nhiều bạn bè.

Ngày đó tôi còn ngây dại, không thể lý giải nổi những quy định nghiêm khắc của mẹ. Tôi chỉ biết oán mẹ, vì mẹ mà tôi không có bạn bè, không được đi chơi. Giờ nhìn lại oán hận của mình chẳng qua là thời kỳ phản nghịch, mẹ càng cấm thì càng làm.

Hồi học đại học, tôi có yêu một chàng trai ở thành phố khác, mẹ tôi nói điều kiện gia đình không tốt nên phản đối gay gắt. Tôi không hiểu người mẹ của mình nữa vì rõ ràng bà đã dạy chúng tôi là phải đối xử tử tế với người nghèo và tôn trọng người giàu từ khi chúng tôi còn nhỏ, và tại sao điều này lại xảy ra với cuộc hôn nhân của tôi. Dù mẹ phản đối, nhưng tôi nhất quyết yêu.

Sau khi tốt nghiệp, tôi kết hôn với bạn trai của mình. Chúng tôi sống trong một căn phòng thuê chỉ vỏn vẹn 9m2 ở cách xa trung tâm thành phố, mà trong khi đó ở nhà mẹ đẻ tôi còn những ba phòng ngủ và một phòng khách để trống. Mẹ tôi không cho chúng tôi ở nhà, bà muốn chồng tôi tự “nuôi” tôi. Tiền công hàng tháng của chúng tôi cộng lại được khoảng chục triệu, trừ tiền thuê nhà thì chẳng còn bao nhiêu. Ăn những bữa ăn đơn giản nhất, xem TV cũ do người khác loại bỏ và sử dụng những chiếc tủ lạnh cũ với lớp vỏ bên ngoài hoen gỉ mà người khác không muốn. Trong thời gian đó, lòng tôi đầy hận thù với mẹ. Tôi nghĩ mối quan hệ của tôi với mẹ ngày càng bị ghẻ lạnh, xa lánh.

Sau đó, chồng tôi đến một công ty nước ngoài, CEO của công ty đánh giá cao năng lực của anh ấy và anh ấy được thăng chức. Thu nhập của chúng tôi đã tăng lên, và cuộc sống của chúng tôi cũng được cải thiện rất nhiều. Sau đó, chúng tôi mua một căn nhà bằng một khoản vay. Thời gian này, mẹ tôi thường gọi chúng tôi về quê thăm hỏi nhiều hơn và thái độ với chồng tôi cũng lịch sự hơn.

Nhưng tôi rất ít khi về, tôi không chịu làm lành với mẹ. Cho đến một ngày tôi trò chuyện với anh trai, anh ấy nói: “Thật ra thì em nên cảm ơn mẹ. Nếu mẹ đồng ý cho vợ chồng em ở nhà mình thì liệu chồng em có ngày hôm nay không? Nếu mẹ không bắt chồng em vất vả thì em có ngày hôm nay không? Cha mẹ trên khắp thế gian này đều mong con mình sống tốt!” Sau khi nghe những gì anh trai tôi nói, mối hận thù của tôi đối với mẹ đã giảm đi rất nhiều.

Ngày có tin tôi mang thai mẹ còn vui mừng hơn chồng tôi, bà đi chợ mua đồ ăn về tự tay nấu một mâm cơm thịnh soạn ăn mừng. Mẹ nhất quyết muốn tôi về nhà nói là để tiện chăm sóc tôi.

Đứa con trong bụng lớn lên từng ngày, tôi vẫn chưa dọn về nhà mẹ đẻ nhưng trong lòng tôi không còn thù hận gì với mẹ nữa. Có lẽ tôi sắp làm mẹ, nhưng sau đó tôi thường nghĩ đến mẹ tôi và từng chi tiết khi sống với bà. Mẹ tôi bây giờ gọi cho tôi mỗi ngày, nói những lời lặp đi lặp lại: bây giờ con thế nào? Em bé có sao không? Nghe những lời nói từ điện thoại của mẹ, cuối cùng tôi cũng rơm rớm nước mắt: Thật ra, trong sâu thẳm trái tim mẹ, tôi vẫn luôn là người yêu của mẹ…

Giờ làm mẹ rồi tôi cũng có con của mình, cũng phải chăm sóc giáo dưỡng đứa trẻ mới hiểu được vì sao mẹ lại nghiêm khắc với mình như vậy. Mới biết rằng bà không cho đi chơi với con trai, không cho ở đâu qua đêm cũng vì lo cho tôi. Nhìn vào thực tế tôi thấy rõ ràng rằng cha mẹ nào nghiêm khắc với con trong vấn đề này đứa trẻ sẽ ít sa ngã trong tương lai, nhìn nhiều cô gái trẻ hiện nay chưa kết hôn mà đã mang thai rồi phải cô đơn một mình đến các phòng khám chui phá thai tôi rất thương tâm.

Nhớ hồi ngày xưa, cứ đến 10 giờ tối con gái mà đi chơi khuya, thì nói vui mà thật là các ông bố hay dọa đánh cho gãy chân. Còn thời nay thấy cũng lạ, con gái đi chơi 11 giờ đêm mới về cũng không thấy cha mẹ nghiêm khắc ngăn cấm. Vậy như thế nào mới là thương con đây? Những đứa trẻ chúng ngây thơ như tờ giấy trắng chúng chưa trải sự đời và rất dễ bị dụ dỗ bởi lời đường mật. Cha mẹ dù thương con đến mấy cũng nên có những giới hạn, quy định nghiêm khắc. Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ con!

Biên tập: Thiên Hà