Đã không thể nắm giữ, vì sao còn không buông?
Trên thế giới này có biết bao điều tốt đẹp và tuyệt vời, nhưng chúng ta không nhất định sẽ nắm giữ được. Đã không nắm chắc được chi bằng chúng ta hãy buông tay, để có được cuộc sống tốt đẹp hơn. Cũng khiến cho bản thân chúng ta cảm thấy an bình, tự tại và khoan dung…
Ánh hoàng hôn buông xuống, những chú chim cũng quay về tổ, các dãy núi cũng dần dần trở về trạng thái yên tĩnh. Đột nhiên, có một chàng trai trẻ tuổi với khuôn mặt đầy giận dữ chạy lên đỉnh núi cao, dường như muốn trút giận nên đã cất tiếng hét thật lớn. Tiếng hét đã làm kinh động đến một vị thiền sư già đang đả tọa ở cách đó không xa. Với khuôn mặt hiền từ vị thiền sư lại gần trước chàng trai, mỉm cười đầy thiện ý, sau đó bắt chuyện với anh.
Trong khi trò chuyện, vị thiền sư già luôn mỉm cười và lắng nghe chàng trai dốc bầu tâm sự. Chàng trai từ một thị trấn nhỏ xa xôi đến thành phố phồn hoa, trải qua rất nhiều năm bôn ba chịu không biết bao nhiêu khó khăn vất vả. Không dễ dàng gì anh mới có được một vị trí quản lý tại công ty. Anh còn có một cô bạn gái đã quen biết được vài năm, luôn bên cạnh anh.
Thế nhưng, hiện giờ anh đã mất hết tất cả. Vì rất nhiều lý do sếp đã cho chàng trai nghỉ việc, hiện nay chàng trai đang bàn giao công việc và hướng dẫn cho người thay thế mình. Cuộc sống trong những ngày này tại công ty vô cùng áp lực. Còn cô bạn gái sau khi biết chàng trai sắp mất đi công việc đầy tiềm năng, cũng đã đề nghị chia tay. Lý do mà cô gái đưa ra cũng rất đơn giản, cô không muốn tương lai con của cô có một người bố không có khả năng mang đến cuộc sống ổn định, đầy đủ.
“Tôi đã làm việc cùng sếp tám năm trời rồi! Vậy mà sếp chỉ nói một câu rồi cho tôi nghỉ việc! Còn bạn gái của tôi khi mới đến thành phố này cũng không hề có người thân thích, là tôi đã giúp cô ấy tìm công việc. Tôi cố gắng hết sức chăm sóc cô ấy, thế nhưng giờ trong lúc tôi đang gặp khó khăn nhất cô ấy lại lựa chọn rời bỏ tôi!” Chàng trai kể lại câu chuyện đã trải qua với giọng mệt mỏi, đôi mắt thì tràn đầy sự tức giận phẫn nộ.
Vị thiền sư vỗ nhẹ vào vai chàng trai, sau đó kéo tay chàng trai đứng dậy cùng bước đi trên núi. Những cơn gió mát lạnh dường như khiến cho những phiền muộn trong lòng chàng trai dần vơi bớt đi. Lúc này, vị thiền sư bỗng nhiên dừng bước, giơ tay nắm lấy bông liễu. Bông liễu mềm mại nhưng cũng nghịch ngợm, vuột khỏi lòng bàn tay của vị thiền sư và bay đi mất.
Chàng trai lẳng lặng nhìn vị thiền sư, ánh mắt đầy sự nghi hoặc. “Ha ha, tôi già rồi, nên không nắm chắc được những bông liễu này nữa.” Nói xong, vị thiền sư ngẩng đầu lên đối diện với chàng trai nói: “Trên thế giới này có biết bao điều tốt đẹp và tuyệt vời, nhưng chúng ta không nhất định sẽ nắm giữ được. Đã không nắm chắc được chi bằng chúng ta hãy buông tay, để cho họ có được cuộc sống tốt đẹp hơn. Cũng khiến cho bản thân chúng ta cảm thấy an bình, tự tại và khoan dung.”
Nói xong, vị thiền sư nhẹ nhàng xòe bàn tay đang nắm những bông liễu lên cao như tiễn biệt chúng. Được vị thiền sư làm như vậy, những bông liễu bay lượn trên bầu trời xanh thẳm càng trở lên đẹp đẽ hơn.
Chàng trai nghe xong, đứng đờ người một lúc lâu. Đột nhiên, khuôn mặt anh lộ ra nụ cười, rồi cúi gập người chào vị thiền sư, sau đó xuống núi.
Sau khi trở về thành phố, chàng trai tận tụy vui vẻ nhiệt tình truyền dạy hướng dẫn hết kinh nghiệm của mình cho người sắp đảm nhận vị trí của anh. Sếp anh không ngờ rằng sau khi phải chịu những sự việc như vậy mà lại vẫn ra sức vì công ty, trong lòng cảm thấy có chút dư vị gì đó.
Thế là vào hôm chàng trai rời khỏi công ty, sếp anh cảm động nắm chặt tay anh và nói: “Tôi thật có lỗi với anh, không ngờ anh vẫn đối xử tốt với tôi như thế! Để anh phải nghỉ việc, là tôi cũng có những lý do khó nói, người tốt như anh tôi sẽ luôn ghi nhớ, sau này nếu có việc gì hãy đến tìm tôi.” Chàng trai mỉm cười chào từ biệt sếp, sau đó anh đã bước ra khỏi công ty dưới ánh mắt dõi theo đầy lưu luyến của các đồng nghiệp.
Cùng với bạn gái nói lời chào tạm biệt, chàng trai còn tặng bạn gái một món quà, đó là một hộp thuốc trị phong thấp. Bạn gái anh mắc chứng phong thấp, mỗi khi bị đau đều nằm cắn răng lăn lộn trên giường. Bạn gái sau khi nhìn thấy món quà của anh, đã khóc lớn. Chàng trai an ủi sau đó thản nhiên rời đi.
Những ngày tháng sau đó, chàng trai trước sau đều giữ một nguyên tắc: “Nếu có thể nắm giữ được người và duyên phận, anh sẽ cố gắng và trân trọng. Những gì không thế nắm giữ được, anh liền vui vẻ buông tay.”
Với tâm thái này anh đã có được sự tôn trọng của rất nhiều người, cũng có được sự giúp đỡ và báo đáp của nhiều người. Dần dần anh cũng vượt qua được cuộc sống khó khăn.
Sau đó, thông qua nhiều cách chàng trai đã tìm ra được ngôi chùa của vị thiền sư nọ, muốn được gặp mặt nói lời cám ơn. Thế nhưng điều mà chàng trai không hề ngờ đến đó là, nhưng đệ tử tại chùa nói, ngài đã viên tịch. Vị đệ tử còn nói thêm, lúc đó tình trạng cơ thể của ngài rất nghiêm trọng, mỗi phút mỗi giờ đều bị bệnh tật dày vò, có những lúc đau tới mức toàn thân đều đổ mồ hôi, thế nhưng ngài vẫn luôn mỉm cười với cuộc sống. Sau đó, ngài biết những ngày còn lại không còn nhiều, nhưng vẫn bình thản lạc quan với cuộc sống.
Nghe xong những lời này, chàng trai cố gắng mỉm cười, kiềm chế những giọt nước mắt sắp rơi. Lúc này anh mới hiểu rõ, lần trước, khi hai người gặp gỡ, để giúp anh nhìn thấu những phiền muộn của thế gian, vị thiền sư đã phải chịu đựng nỗi đau rất lớn về thể xác. Cuối cùng, chàng trai hướng về nơi vị thiền sư viên tịch dập đầu vài lần, rồi xuống núi.
Vị thiền sư đã khiến chàng trai hiểu được một đạo lý: con người, cần phải luôn luôn mỉm cười, kiên cường lạc quan trước cuộc sống, đây mới chính là ý nghĩa thật sự của sinh mệnh. Nếu đã không nắm giữ được, vậy tại sao không buông bỏ.
Nguồn Tamhonxanh
Ánh Dương