Đệ tử quy_Phần cuối
Yêu bình đẳng
Phàm là người, đều yêu thương
Che cùng trời, ở cùng đất
Người hạnh cao, danh tự cao
Mọi người trọng, không bề ngoài
Người tài năng, tiếng tự cao
Được người phục, chẳng do khoe
Mình có tài, chớ dùng riêng
Người có tài, không chỉ trích
Không nịnh giàu, chớ khinh nghèo
Chớ ghét cũ, không thích mới
Người không rảnh, chớ não phiền
Người bất an, không quấy nhiễu
Người có lỗi, chớ vạch trần
Việc riêng người, chớ nói truyền
Khen người thiện, tức là tốt
Người biết được, càng tốt hơn
Khen người ác, chính là ác
Ác cùng cực, tai họa đến
Cùng khuyên thiện, cùng lập đức
Lỗi không ngăn, đôi bên sai
Hễ nhận cho, phân biệt rõ
Cho nên nhiều, nhận nên ít
Sắp cho người, trước hỏi mình
Mình không thích, phải mau ngưng
Ân phải báo, oán phải quên
Báo oán ngắn, báo ân dài
Đối người ở, thân đoan chánh
Tuy đoan chánh, lòng độ lượng
Thế phục người, người không phục
Lý phục người, tâm mới phục
Gần người nhân
Cùng là người, khác tộc loại
Thô tục nhiều, nhân từ ít
Đúng người nhân, người kính sợ
Nói thẳng lời, không xu nịnh
Gần người hiền, tốt vô hạn
Đức tiến dần, lỗi ngày giảm
Không gần hiền, hại vô cùng
Tiểu nhân đến, trăm việc hư
Có dư sức thì học văn
Không gắng làm, chỉ học văn
Chỉ bề ngoài, thành người nào
Nếu gắng làm, không học văn
Theo ý mình, mù lẽ phải
Cách đọc sách, có ba điểm
Tâm mắt miệng, tin đều trọng
Mới đọc đây, chớ thích kia
Đây chưa xong, kia chớ đọc
Thời gian ít, cần chăm chỉ
Công phu đủ, đọc liền thông
Tâm có nghi, thì chép lại
Học hỏi người, mong chính xác
Gian phòng sạch, vách tường sạch
Bàn học sạch, bút nghiên ngay
Mực mài nghiêng, tâm bất chính
Chữ viết ẩu, tâm không ngay
Xếp sách vở, chỗ cố định
Đọc xem xong, trả chỗ cũ
Tuy có gấp, xếp ngay ngắn
Có sai hư, liền tu bổ
Không sách Thánh, bỏ không xem
Che thông minh, hư tâm trí
Chớ tự chê, đừng tự bỏ
Thánh và Hiền, dần làm được
Thông Lộ sưu tầm