Giàu không đáng sợ, cái đáng sợ là giàu mà vô đức. Nghèo không đáng sợ, cái đáng sợ là nghèo mà vô chí. Mất danh không đáng sợ, cái đáng sợ là có danh mà không chính.
Im lặng không đáng sợ, cái đáng sợ là nói mà vô tâm. Không biết giao tiếp không đáng sợ, cái đáng sợ là chẳng có chân thành. Không thông minh không đáng sợ, cái đáng sợ là không có kiên trì. Chịu đả kích không đáng sợ, cái đáng sợ là mất đi dũng khí của mình.
Có tài không đáng sợ, kiêu căng mới đáng sợ. Không tài không phải sợ, tật đố người ta mới đáng sợ. Chịu nhục không đáng sợ, mất đi khí phách của bản thân mới đáng sợ. Thân thể mệt mỏi không đáng sợ, tâm linh mệt mỏi mới đáng sợ. Thân thể còn có thuốc mà chữa, tâm linh thì có thuốc gì chữa đây?
Sống nhân hậu đôi khi bị thiệt, nhưng tâm linh không mệt mỏi. Khiêm nhường không phải là co ro lùi bước, mà là thể hiện của bản lĩnh kiên cường. Dù không có hoa ngôn xảo ngữ, vậy tôi dùng hành động để trao đi tình yêu thương. Tôi không có tài năng trác truyệt nhưng tôi sống có ích cho mọi người và xã hội.
Tôi học cách thay sự nóng giận bằng độ lượng nên người ta không kính sợ mà kính trọng. Tôi học cách thay đố kỵ, kiêu căng bằng lòng khiêm cung ham học nên tương lai tôi sẽ là cây cổ thụ sừng sững giữa trời xanh. Tôi học Nhẫn thay vì nhục nên tôi mới không mất đi khí phách làm người. Người mạnh mẽ không phải là người không rơi nước mắt, mà là người nuốt nước mắt vào lòng mà vẫn chạy băng băng.
Dù nhà không to nhưng nhân cách phải lớn, dù không khéo léo nhưng nhất định cần chân thành. Vàng có vạn lạng cũng chẳng đem đi được, chỉ có nhân phẩm mới có thể truyền đời. Gian trá cũng chẳng thắng nổi trung hậu, rồi sẽ có ngày ai nấy đều rời xa. Hiểm ác cũng chẳng địch nổi thiện lương, rồi sẽ có ngày ai nấy đều sẽ đứng về bên chân lý. Ở đời có thể đánh mất tất cả nhưng đừng mất đi nhân cách làm người.
Nhân sinh có nhiều phong cảnh nhưng nếu đi bằng tấm lòng Nhân sẽ thấy được cảnh đẹp bất ngờ.
Biên tập Thu Thủy