Đời Sống

Hãy học cách trân trọng bản thân

By Đăng Dũng

July 07, 2021

“Nhân bất thập toàn” là triết lý về sự hoàn hảo của con người. Con người sinh ra trên đời không ai là hoàn hảo cả. Vấn đề này còn được nhìn thấy ở cả mọi vật dụng xung quanh cuộc sống của ta. Mỗi con người, mỗi sự vật đều đã có sắn một sự an bài về hình dạng cũng như về cuộc sống. Bởi tất cả đều là sinh mệnh, vật thể có tên…

Mỗi sinh mệnh đều có một vai trò mà tạo hóa đã phân công. Vậy nên ta được sinh ra như thế nào? Giàu hay nghèo? Đẹp hay xấu, hoàn hảo hay khuyết tật… đừng vội vui mà cũng đừng vội buồn, yên tâm mà sống và yên tâm mà cho đời những gì có thể.

Tất cả những sự khó khăn thường là để chuẩn bị cho những người bình thường một số phận phi thường. Khi bạn không thể tìm thấy ánh nắng mặt trời, hãy là ánh nắng mặt trời. Hãy học cách trân trọng bản thân, có nghĩa là: đấu tranh cho hạnh phúc của bạn

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm một ngày mới để yêu thương. Câu chuyện dầy nhân  văn sau đây sẽ giúp ta- nhất là các bậc làm cha , làm mẹ hãy trân quí những đứa con mình đã sinh ra, nuôi nấng dạy giỗ nó dù nó là một sinh mệnh như thế  nào

Ngày xưa ở một làng nọ của Ấn Độ, có một anh chàng gánh nước với hai chiếc bình, một chiếc bình bị nứt, còn chiếc bình kia thì nguyên vẹn. Mỗi khi gánh nước, anh treo mỗi chiếc bình vào một đầu đòn gánh. Chiếc bình nguyên vẹn không bao giờ để rơi một giọt nước nào trên đường từ sông về nhà. Còn chiếc bình nứt thì dẫu cho người gánh nước có đổ đầy bình đi chăng nữa, thì khi về đến nhà nó cũng chỉ còn lại nửa bình.

Suốt hai năm trời anh ta vẫn sử dụng hai cái bình đó để gánh nước, mặc dù lượng nước mà anh ta mang về nhà không còn nguyên vẹn. Và lẽ dĩ nhiên, cái bình tốt tỏ vẻ hãnh diện, tự hào về sự hoàn hảo của mình. Bởi vì nó có thể đem đầy nước về nhà, đạt được đúng như mục đích mà nó đã được người ta tạo ra. Còn chiếc bình nứt lúc nào cũng thấy vô cùng xấu hổ về bản thân mình. Bởi vì lúc nào nó cũng chỉ có thể đem về nhà được một nửa bình nước vì thế nó luôn mang trong mình cảm giác thất bại.

Hai năm trôi qua, một ngày nọ, ở bên bờ sông, chiếc bình nứt vốn đã chịu nhiều đau khổ trong suốt thời gian dài bèn lên tiếng với người gánh nước: “ Ông chủ ơi, con cảm thấy rất xấu hổ và cảm thấy thật có lỗi với ông”. Người gánh nước bèn hỏi “Tại sao con lại nghĩ như vậy? Con xấu hổ vì điều gì chứ?”

Chiếc bình nứt bèn trả lời: “Suốt hai năm qua, chỉ vì vết nứt bên hông mà con chỉ đem về được có một nửa bình nước cho ông mà thôi. Vì nước đã bị rò rỉ trên đường về nhà, ông đã làm việc chăm chỉ nhưng kết quả mang lại cho ông đã không hoàn toàn như ông mong đợi. Chính vì thế con cảm thấy rất buồn và có lỗi với ông”.

Người gánh nước cảm thấy rất tội nghiệp chiếc bình nứt bèn nói với nó: “Khi chúng ta trên đường từ sông về nhà, ta muốn con chú ý đến những bông hoa tươi đẹp mọc bên vệ đường xem sao”.

Khi được người gánh nước quẩy trên vai để về nhà, cái bình nứt đã nhìn thấy những bông hoa tươi đẹp dưới ánh nắng mặt trời ấm áp. Những bông hoa quả là đẹp, chiếc bình nứt nhủ thầm và nó cảm thấy vui vẻ hơn một chút. Nhưng khi về đến nhà nó lại xấu hổ vì một nửa nước đã bị rò trên dọc đường về và một lần nữa nó lại xin lỗi người gánh nước.

Người gánh nước liền nói với nó: Con có nhìn thấy những bông hoa bên vệ đường không? Và con có nhận thấy những bông hoa chỉ nở ở bên đường phía con không? Thật ra, ta đã biết về vết nứt của con, nên ta đã chủ tâm gieo một số hạt hoa ở vệ đường phía bên con và mỗi ngày khi ta gánh nước về nhà, con đã tưới nước cho chúng bằng những giọt nước rơi ra từ chỗ rò rỉ của con mà con không hề hay biết. Suốt hai năm qua, trong nhà ta không bao giờ thiếu những bông hoa đẹp cắm trên bàn. Nếu như con không phải là con như thế này, thì ta cũng không thể có những bông hoa đẹp để trang trí trong ngôi nhà của mình.

“Chiếc bình nứt” trong câu chuyện đã tự nhận thức được sự khiếm khuyết bản thân, nhưng cũng chính vì điều này mà nó luôn tự dằn vặt mình. Nó cảm thấy xấu hổ vì đã không mang được nhiều nước về nhà cho người gánh nước kia. Nhưng bạn thấy đấy, ngay cả “chiếc bình nứt” cũng có thể là nguồn sống cho những bông hoa tươi đẹp bên đường.

Còn chiếc bình lành tưởng chừng rất hoàn hảo, nhưng hóa ra nó cũng “nứt” ở chỗ không thể làm cho những bông hoa tươi đẹp ven đường mọc lên, nó không thể đem lại sự đồng cảm và cả tình yêu thương nữa. Điều đó càng khẳng định một điều rằng, không có ai hoàn hảo cả. Và chúng ta cần phải luôn bổ sung, lấp cho đầy những vết nứt ấy cho nhau để tạo ra những giá trị tốt đẹp hơn trong cuộc sống.

Mỗi người đều có một vai trò và giá trị của mình. Vấn đề là bản mình có ý thức được điều đó hay không?, và xã hội có tạo cho mình xã hội có cho mình cơ hội hay không? Gia đình, xã hội, nếu đừng kỳ thị những người khuyết tật, tin tưởng họ, có thể đó đã là cho họ một con đường sống.

Mỗi người đều có những “vết nứt” rất riêng biệt, mỗi người là một chiếc bình nứt. Công việc của chúng ta, những người làm cha làm mẹ không phải là chỉ trích vết nứt của con, cũng không phải chỉ trích vết nứt của chính mình. Hãy gieo những hạt hoa tương ứng với vết nứt ấy của con, đó mới chính là công việc của cha mẹ. Chúng ta sẽ làm cho những bông hoa ấy nở như thế nào và con sẽ tỏa sáng ra sao, tất cả tùy thuộc vào cách làm của cha mẹ.

Nguồn đkn

Nguyễn Nhung biên tập