Làm người, có thể bỏ qua được thì nên bỏ qua, khi bạn bao dung người khác, cũng là tích lũy ân tình cho chính mình. Biển chứa trăm sông, có dung nạp mới trở thành rộng lớn; người có bao dung, mưu sự mới dễ thành.
Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta luôn nhìn vào những thành công của người khác và mong ước, oán hận, hoặc ghen tị với họ. Đôi khi chúng ta cứ tìm cách để dìm, phá đối thủ, nhưng cũng chỉ càng làm chúng ta mệt mỏi mà còn rước họa vào thân.
Thay vì ghen tị với thành công của người khác, chúng ta hãy nên dành thời gian đó để trau dồi bản thân, tự bước đi trên con đường riêng của mình, dẫu thất bại thì bạn vẫn còn đôi chân để có thể tự đứng lên và đi tiếp.
Có một câu chuyện như thế này: Một thư sinh đến hỏi thầy giáo của anh ta: “Làm thế nào để đánh bại đối thủ của mình?”. Vị thầy giáo mỉm cười, sau đó liền dùng một nhành cây, vạch xuống đất một đường thẳng. Thầy nói: “Con hãy làm cách khiến cho đường thẳng này ngắn lại mà không xóa nó, trả lời được rồi hãy đến tìm ta”
Thư sinh mang theo bài toán của thầy giáo về nhà. Hắn nghĩ mãi, nhưng cũng không biết làm cách nào khiến đường thẳng kia ngắn lại mà không xóa nó đi cả. Rõ ràng là một yêu cầu vô lý.
Thư sinh giải hết 3 ngày mà không tìm ra đáp án, bèn đến gõ cửa nhà thầy một lần nữa. Hắn nói : “Thưa thầy, con thật không biết làm cách nào khiến đường kẻ này ngắn đi cả”
Vị thầy giáo mỉm cười, sau đó lại dùng một nhánh cây khác, nhẹ nhàng vẽ một đường thẳng song song với đường thẳng kia, nhưng dài hơn đường thẳng cũ một tấc, đoạn mỉm cười: “Con xem, chẳng phải là đường thẳng cũ đã ngắn hơn so với đường thẳng mới rồi sao?”
Thầy nhẹ nhàng giải thích: “Đối thủ của con chính là đường thẳng ban đầu, con không có cách nào khiến cho họ trở nên tồi tệ hơn. Nên chỉ có một cách duy nhất, đó là khiến cho bản thân con trở nên xuất sắc hơn. Đừng quan tâm đối thủ của mình ngắn hay dài, hãy cứ trở thành đường thẳng dài nhất. Đến lúc ấy, chẳng ai có thể đánh bại được con”
Trong cuộc sống, chúng ta không thể chờ mong đối thủ bước lùi để kém cỏi hơn chúng ta, mà chỉ có cách tự nỗ lực, càng trở nên giỏi giang hơn, bản lĩnh hơn đối thủ. Do vậy, thay vì hy vọng người khác thất bại, gục ngã, thì chính mình hãy đứng dậy, kiên cường vượt lên sóng gió.
Cổ nhân có câu:”Bon chen không đủ sức, vun vén nên hết lòng”. Thay vì để cho thù hận gặm nhấm tâm linh, chịu đựng thống khổ chi bằng bao dung hết thảy, chẳng phải sẽ an yên, tự tại và hạnh phúc hay sao.
Xưa nay những người hiền tài thường lấy đức khoan dung để đối đãi với mọi người bằng tâm không phân biệt. Cũng bởi vì họ thấu triệt chân lý “Lòng rộng một thước con đường rộng một trượng”.
Đối đãi với người rộng rãi ba phần thì tụ khí sinh tài, trí tuệ mở mang; xử trí nhường người một bước mới thấy được tầm cao minh của các bậc hiền tài “cư xử bình dị để đãi mệnh”.
Do đó, kẻ tiểu nhân vĩnh viễn không thể tỏ tường được tấm lòng quảng đại, bao dung của một bậc quân tử khi đem bụng dạ hẹp hòi của mình ra mà suy diễn, suy đoán được.
Nhân sinh quan trọng nhất là có thể vui sống, thong dong tự tại. Mà muốn được như thế, thì phải biết thuận theo tự nhiên, chuẩn mực đạo đức không lạc vào dòng thị phi, giả tạo, bon chen, bao biện.
Đời người chưa chắc được trăm, hà tất phải nghĩ đến thọ ngàn tuổi?. Biển nhận trăm sông bao dung nên lớn, núi liền nghìn ngọn vô tư mà cao.
Chân Kiến biên tập