Bà ngồi trầm ngâm bên ly cà phê pha phin đang chậm nhỏ từng giọt, đôi mắt lặng nhìn về phía mặt hồ, gió thổi mái tóc đã điểm bạc. Mấy năm liền ở nơi đất khách, bà thèm cái mùi hoa sữa, mùi xôi nếp từ những gánh hàng rong…
Bao nhiêu năm vội vã, bà thấy tiếc vì đã bỏ quên những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt, để theo đuổi những gì mình cho là lớn lao. Tuổi trẻ nhiệt huyết với nhiều ước mơ lớn, cô nữ sinh mới ra trường từng bước nỗ lực để trở thành một giảng viên đại học danh tiếng.
Kết hôn muộn với một người đàn ông có cùng chí hướng, cuộc hôn nhân diễn ra mỹ mãn trong con mắt người thân và bạn bè, nhưng rồi bà lại cảm thấy buồn chán. Để lấp đầy khoảng trống nội tâm, bà lao vào công việc, rồi sang Pháp nghiên cứu.
Ở Pháp nhiều năm, bà mới nhận ra được chính mình…
Về nước lần này, người bà muốn gặp nhất là Hương, cô học trò mà bà cưng nhất. Trước khi đi, bà hướng dẫn Hương viết truyện ngắn cho một cuộc thi.
Hương khá giống bà thời còn là sinh viên, nhưng cô mạnh dạn hơn, quyết đoán hơn. Còn bà thì khác, khi xưa cũng có những lúc bà chỉ biết vùi đầu vào đống sách.
Truyện ngắn đó Hương viết trong ba tháng, hai cô trò thảo luận rất ăn ý với nhau. Bà tin rằng mình có thể giúp cô học trò cưng đoạt giải, vì bà đã nhiều lần được mời làm giám khảo cho những cuộc thi như vậy.
Còn nhớ cái hôm đó, khi Hương tới cùng bản thảo cuối cùng, bà đã rất bất ngờ:
– Sao em lại kết như vậy? Cô thấy có gì đó mơ hồ và chán nản lắm. Cái kết này không ổn…
Hương trầm tư một lát rồi nói:
– Thưa cô em thấy kết như vậy là ổn rồi ạ, em cũng không nghĩ ra được cái kết nào khác.
Bà nhẹ nhàng gỉở đoạn cuối xem một lần nữa, rồi kiên trì thuyết phục:
– Em xem có thể sửa được không? Truyện của em rất hay mà đoạn kết lại mơ hồ quá…
Cô học trò cưng của bà ngồi lặng, rồi chợt quả quyết:
– Em không có thời gian để sửa nữa. Em muốn câu truyện kết như vậy.
Bà giận. Gấp bản thảo lại, bà đẩy về phía Hương. Im lặng.
Cô học trò cưng đứng lên cúi đầu chào rồi cầm bản thảo ra về.
Mất một lúc, bà mới thở dài lẩm bẩm:
– Tác phẩm như vậy khó mà đoạt giải…
Qua Pháp rồi, bà vẫn thầm quan tâm tới cuộc thi. Ngày công bố tác phẩm đoạt giải, không thấy tên Hương, bà tiếc…
Về nước, bà tình cờ gặp một cô bạn thân của Hương:
– Em à.
– Dạ.
– Cái Hương thế nào rồi? Hồi đó sau cuộc thi, cô sang Pháp, mất liên lạc với nó…
– Cô chưa biết chuyện à?
– Chuyện gì em?
– Hương không dự thi, bạn ấy bị ung thư… Bạn ấy… mất rồi…
Hà Nội chiều nay gió vẫn rì rào, bà thấy lòng mình nghẹn lại. Bà còn nợ cô học trò cưng năm nào một lời xin lỗi.
Lê Nguyên