Muốn sống tử tế, rèn luyện tài năng và đức hạnh, thì điều đầu tiên cần làm chính là làm tròn chữ hiếu với cha mẹ mình. Khi một người biết sống hiếu kính với bậc sinh thành, thì trời đất tự khắc cảm thấy hài hòa, phúc khí cao dày, làm điều gì cũng sẽ dần dần mà thành toại.
Trong “Thế thuyết tân ngữ” có một câu chuyện về sự kiên trì, hiếu lễ như sau: Trần Di người quận Ngô, là người vô cùng hiếu thuận với cha mẹ. Mẹ anh thích ăn cơm cháy.
Trần Di vốn dĩ giữ chức “Chủ bạ” trong quận, là người chuyên giải quyết sổ sách văn thư. Mỗi ngày, khi đến quận sở làm việc Trần Di đều mang theo một cái túi nhỏ, mỗi khi nấu cơm anh đều dành ra một ít cơm cháy, khi về nhà thì lấy ra cho mẹ ăn.
Sau này khi giặc Tôn Ân tiến vào chiếm cứ quận Ngô, quan nội sử trong triều là Viên Sơn Tùng lập tức xuất binh chinh phạt. Lúc đó Trần Di đã dồn được vài đấu cơm cháy, vì tình hình có biến nên không kịp đem cơm về nhà cho mẹ, bèn chỉ biết mang cơm cháy cùng ra chiến trận.
Hai bên khai chiến, Viên Sơn Tùng bại trận, quân đội tán loạn, phải chạy trốn đến núi sâu đầm lầy, không có thức ăn, rất nhiều binh lính đã chết đói, chỉ duy nhất một mình Trần Di nhờ ăn cơm cháy mà sống sót.
Lúc đó mọi người biết chuyện đều cho rằng điều này là hồi báo cho lòng hiếu thảo thuần hậu của Trần Di đối với mẹ mình.
Người Trung Quốc có câu rằng: “Cha mẹ nằm giường bệnh lâu ngày thì khó có đứa con nào còn hiếu thảo nữa”. Hiếu thuận với cha mẹ xem ra thì vô cùng đơn giản, nhưng cần làm được kiên trì, bền bỉ mới là có hiếu thực sự.
Xem qua thì cách hành xử của Trần Di trong câu chuyện trên chỉ là một việc nhỏ: thu lượm cơm cháy cho mẹ sau mỗi ngày nấu cơm, nhưng có thể kiên trì thực hiện một cách không gián đoạn thì thực sự rất khó. Điều này cũng giống như đạo lý “tích tiểu thành đại”, “nước chảy đá mòn”!.
Người biết hiếu thảo với cha mẹ, là một bậc đại đức hạnh, khiến trời đất cũng phải động lòng. Cách đối xử với cha mẹ cũng sẽ phản ánh lên bản chất thật nhất của một người.
Cha mẹ vì nuôi dạy con cái, để người con được cứng cáp mà trưởng thành, ngày qua ngày, năm tháng trôi đi, tuổi thanh xuân không còn, ngày càng già nua. Vì vậy, phận làm con chúng ta càng phải hiếu thảo phụng dưỡng cha mẹ.
Muốn đánh giá nhân cách của một người, nên nhìn vào sự hiếu hạnh của họ đầu tiên. Vì nếu một người mà ngay cả những người đã cất công nuôi dạy thương yêu họ, thế nhưng người đó cũng không chịu báo đáp kính trọng, thì dù có tài giỏi đến đâu, giàu có đến đâu, cũng đều sẽ tan biến theo mây khói, vì vốn dĩ chẳng còn phước phần để hưởng.
Muốn sống tử tế, rèn luyện tài năng và đức hạnh, thì điều đầu tiên cần làm chính là làm tròn chữ hiếu với cha mẹ mình. Khi một người biết sống hiếu kính với bậc sinh thành, thì trời đất tự khắc cảm thấy hài hòa, phúc khí cao dày, làm điều gì cũng sẽ dần dần mà thành toại.
Nguồn: Chanhkien.org
Chánh Kiến biên tập