Người đang làm, trời đang nhìn, dù là việc ác hay việc thiện thì đều được Thiên thượng nhìn thấu
Cổ nhân từng dạy: “Mỗi hành động từ thiện đều là một bậc thang dẫn tới thiên đường”. Từ xưa đến nay, thần tích không ngừng xuất hiện, và luôn đồng hành cùng những ai có tâm thiện lương, tín Thần tín Phật cứu vớt sinh mệnh người khác. Người bình thườn làm từ thiện đã là một vấn đề đáng nêu gương, người tàn tật làm từ thiện thì quả là hiếm thấy. Thân tàn tâm không tàn, tự cổ chí kim Thần tích luôn xuất hiện với người như thế.
Vào thời nhà Thanh, có một viện nuôi dưỡng ở huyện Thiên Trường, thu nhận những người ăn xin vô gia cư. Chủ của viện nuôi dưỡng này là một người khuyết tật không thể đi lại. Ông mang họ Mao, cũng là một người đi ăn xin, nhưng lại xuất tâm làm ra một mái nhà cho những người vô gia cư có nơi đi về. Quả là người hành khất có tâm Bồ Tát.
Ông Mao bị khuyết tật, không thể đi lại, ông thường thu nhận những người ăn xin và quản lý họ. (Ảnh qua kknews)
Vào đêm giao thừa, ông Mao vẫn đến phố xá ăn xin như thường lệ. Trên đường về trời mưa tuyết to, người hành khất khiêng ông vừa lạnh vừa mệt, tình cờ đi ngang qua một dịch trạm, liền vào nghỉ ngơi một chút. Người ăn xin đặt ông Mao lên chiếc bàn nhỏ rồi phủi tuyết cho nhau.
Đột nhiên, ông Mao ngạc nhiên nói: “Sao lại có âm thanh ha ha ở đây? chẳng lẽ là quỷ hồn đang gào thét?” thế là ông bảo người ăn mày vào xem thử.
Sau khi người ăn xin đi ra, anh ta nói, “Có một căn phòng dưới mặt đất, bên trong có ba người. Trong đó có một ông lão, nằm bất động sắp chết; một người khác thì hơi thở dốc, yếu ớt; còn người phát ra âm thanh ha ha chính là một người trung niên.” ông Mao: “Tại sao họ đến đây?”, Người ăn xin trả lời: “Bởi vì một chuyện nhỏ mà cáo trạng, nha dịch trong huyện nhận tiền của người khác, nên đem bọn họ thu ở đây”.
Thế là ông Mao tranh thủ thời gian bảo anh ăn mày rót rượu cho những người đó uống. Trước hết để người trung niên uống, tiếp theo là người thở dốc. Hai người kia uống xong rượu, ấm áp thân thể, liền có thể đứng dậy. Ông Mao bảo bọn họ đỡ ông lão nằm bất động dậy, cho uống một chút rượu. Chỉ chốc lát sau, ông lão cũng có tiếng thở dốc, sau đó ngồi dậy.
Người ăn xin thấy cả ba người đều có thể ngồi dậy nên chuẩn bị cõng ông Mao về nhà. Ông Mao nói: “Vẫn chưa được.” Sau đó hỏi ba người: “Trong nhà nấu cơm được không?”, đối phương đáp: “Không có củi lửa”. Ông Mao liền lấy ra một ít gạo và tiền mà mình vừa xin được, đổi cho họ vài bó củi, rồi rời đi.
Ông Mao bị khuyết tật, không thể đi lại, ông thường thu nhận những người ăn xin và quản lý họ. Xem ra, có điểm giống với bang chủ Cái bang. Sau khi ông Mao trở về nhà, vợ ông đã chuẩn bị đồ uống, thức ăn, cứ như vậy mà đón giao thừa, sau khi ông Mao thiếp đi, ông ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và có một giấc mơ kỳ lạ.
Ông Mao bước từng bước đi ra khỏi cửa, đến nội thành. Tất cả những người nhìn thấy ông đều bị sốc, cả tòa nội thành đều xôn xao. Một người đã tàn phế gần như cả cuộc đời mà vẫn làm việc thiện. Một người tàn phế tự nhiên đứng lên rồi đi lại, chuyện chỉ là như trong cổ tích.
Những câu chuyện cổ tích ấy bây giờ lại được kể lên từ những người tu luyện Đại pháp. Có cô Lánh ở Sài gòn, bị liệt 12 năm, chồng con bán hết mọi gia sản rồi cũng không cải biến gì. Cô ấy đã nhiều lần muốn quyên sinh để đỡ gánh nặng cho chồng con, vậy mà chỉ mới đọc quyển sách dạy con người sống theo Chân Thiện Nhẫn, cô ấy tự nhiên đứng dậy rồi đi lại được và tự phục vụ cuộc sống cho mình. Cả nhà vỡ òa trong hạnh phúc.
Kỳ tích vẫn luôn triển hiện cho những con người thiện lương biết tin Thàn Phật. Niềm tin không phải mua bằng tiền, mà chỉ cần tâm mình hướng thiện, chỉ cần tin là thần tích xuất hiện.
Cứu người lúc vật chất dư giả, cơ thể khỏe mạnh là chuyện đáng quý nhưng cứu người lúc ta đang tàn tật, nghèo khó, lại càng đáng quý bội phần. Người đang làm trời đang nhìn, dù là việc ác hay việc thiện thì đều được Thượng thiên nhìn thấu. Vậy nên, những ai thường xuyên tích đức hành thiện thì hãy vững tâm kiên trì, rồi sẽ đến lúc thu được quả ngọt, xảy ra kỳ tích khiến bản thân vỡ òa hạnh phúc.
Nguồn: tinhhoa.net
Nhung Nguyễn