Người sống vì danh suốt đời ôm hận
Danh lợi là động lực khiến một người sản sinh ra chí tiến thủ. Nhưng phải hiểu được rằng, một người chỉ có vượt qua danh lợi, không bị danh lợi ràng buộc mới có thể thực sự đạt được thành tựu.
Trong cuộc sống của chúng ta ai ai cũng muốn trở thành một người thanh đạt có danh tiếng. Nhưng cũng không ít người vì mong cầu có được chức vị mà bất chấp mọi thủ đoạn để hạ bệ người khác, chạy chức chạy quyền, còn khi không đạt được mục đích thì buồn chán, sống đố kỵ, ghen ghét với người khác.
Cũng có có những người cả đời chuyên tâm làm việc của mình, xem danh lợi nhạt như nước, nhẹ như lông hồng, xem trách nhiệm nặng như núi.
Có người lại suy nghĩ về danh lợi rất nặng, khi chiếm được thì dạt dào đắc ý, khi không chiếm được liền nản lòng thoái chí. Lại có những người vì danh lợi mà không từ một thủ đoạn nào, người như thế khiến người khác xem thường, khinh bỉ.
Có câu chuyện ngụ ngôn của nhà văn Pháp tên là La Fontaine, cũng là một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông. Truyện nói về một con lừa, ngày đầu tiên được mục sư sai đến cõng thánh vật, nhìn thấy những tín đồ cúng bái, bò lổm ngổm trên mặt đất, con lừa dường như cảm thấy lâng lâng tự mãn.
Ngày hôm sau, vị mục sư tiếp tục sai nó đến kéo cối xay, con lừa vẫn còn đang say sưa với sự cao quý của ngày hôm qua nên tự nhiên không chịu vâng lời, sau đó bị chủ nhân đánh cho một trận, nó liền khóc to.
Khi đó, một đứa trẻ 10 tuổi sau khi nghe câu chuyện này xong, nó cảm thấy con lừa này thật ngu ngốc nên bảo: “Đừng quên bạn là một con lừa!”.
Con lừa cũng chỉ là con lừa, còn thánh vật là thánh vật, trẻ con còn hiểu được lẽ thường, sao người lớn vẫn còn mê muội?
Kỳ thực, việc cõng thánh vật này giống như hút thuốc phiện, có thể sẽ gây nghiện. Con lừa dù có được mang thánh vật trong bao lâu, thì cũng có ngày thánh vật phải bị tháo dỡ xuống.
Cũng giống như con người trên đời, ai mà không muốn sống vinh quang? Hơn nữa, bốn phương đến bái, tám mặt hướng về, không chỉ có được niềm vui về tinh thần, mà còn được cung cấp mọi thứ cần thiết như cơm ăn, áo mặc, nhà ở và phương tiện đi lại, còn có rất nhiều tiền.
Tuy nhiên điều này có khác gì con lừa cõng thánh vật, cứ tưởng những xa hoa đó là mình, sau này quen rồi, tự nhiên sợ mất mát, sống cảm giác thật khổ sở.
Thực ra, con người chỉ có vóc dáng, sở thích, kỹ năng, tính cách và suy nghĩ của mình, mới là cùng tồn tại với sinh mệnh của chính mình. Những ngày mang thánh vật, chẳng qua chỉ là bọt sóng nổi lên trong ký ức trải qua năm tháng hồng trần mà thôi.
Cổ nhân có câu: “Người sống vì danh suốt đời ôm hận”. Kỳ thực, trên thế gian có rất nhiều “con lừa” thường nhầm lẫn mình với những thánh vật. Khi có quyền, có danh thì kiêu căng ngạo mạn, khi không còn quyền thì chán nản, thấp thỏm thở dài; khi tại vị thì ngông cuồng tự cao tự đại; khi thoái vị thì tinh thần suy sụp.
Trong xã hội ngày nay, người thực sự không màng danh lợi là rất ít, mà người một mực truy đuổi danh lợi là rất nhiều. Một người nếu quá xem trọng danh lợi thì sẽ khiến cho dục vọng vật chất và nhu cầu bản năng tùy tiện tăng lên.
Có đôi khi, danh lợi là động lực khiến một người sản sinh ra chí tiến thủ. Nhưng phải hiểu được rằng, một người chỉ có vượt qua danh lợi, không bị danh lợi ràng buộc mới có thể thực sự đạt được thành tựu bản thân.
Huy Hiếu (T/h)