Nhân sinh – Coi trọng 5 người, xem nhẹ 3 chuyện
Có câu rằng: Cao ốc ngàn gian, đêm nằm ngủ cũng không quá hai mét; ruộng tốt vạn khoảnh, ngày ăn cũng chẳng quá ba bữa. Bản chất của cuộc sống, là đơn giản và dễ hiểu. Có nhiều tiền hay ít tiền thì đủ dùng là tốt rồi.
Tô Đông Pha có một câu thơ nói rằng: “Nhân sinh như nghịch lữ, ngã diệc thị hành nhân”, ý là “Đời người gian nan như hành trình bơi thuyền ngược nước, ta cũng là một người đi trong đó”.
Vội vàng đi qua nửa đời người, trải qua muôn loại sự tình, gặp rất nhiều khó khăn, lúc này mới hiểu được: Có năm người, nhất định phải coi trọng; có ba chuyện, chớ ngại coi nhẹ.
Sinh thời, hãy coi trọng năm người
1 – Cha mẹ
Tư Mã Thiên tóm tắt niềm tín ngưỡng tự nhiên của nhân loại bằng những lời lẽ mộc mạc sau đây: “Trời là thủy tổ của con người, cha mẹ là gốc gác của con người. Người ta khi cùng khổ sẽ quay về nguồn, về gốc, cho nên khi khổ sở lao lung cùng cực thời thường kêu Trời, lúc đau đớn thảm thiết thời thường kêu cha mẹ…”.
Cha mẹ cho chúng ta cốt nhục này, là nền tảng để chúng ta có thể đứng vững trên thế giới.
Trong “Kinh Thi” có viết: “Cha sinh ta ra, mẹ bồng bế ta, vuốt ve ta, cho ta bú , nuôi ta lớn lên, dạy dỗ ta, đoái tưởng đến ta, săn sóc dạy dỗ ta, che chở ta. Muốn báo ơn sâu như trời cao lồng lộng, sâu thẳm vô cùng”.
Cho dù bạn là ai, từ đâu đến, tất cả đều đi không ra khỏi cuộc hành trình bất tận mà cha mẹ đã đi qua mà kinh điển xưa nay đúc kết với chín chữ “cù lao”: Sinh (đẻ ra), Cúc (nâng đỡ), Phủ (vuốt ve), Súc (nuôi cho bú mớm), Trưởng (nuôi cho khôn lớn), Dục (dạy dỗ), Cố (trông nom), Phục (xem tính tình mà bảo ban), Phúc (bảo vệ).
Ân sinh thành lớn hơn người, ân dưỡng dục lớn hơn trời. Ân tình của cha mẹ cao hơn núi, sâu hơn biển. Dẫu có bận thế nào, mệt ra sao cũng không quên đối xử tốt với cha mẹ, thực hành chữ Hiếu kịp thời.
Ai coi trọng cha mẹ, người ấy ắt không quên gốc. Ai hiếu thuận với cha mẹ, người ấy ắt không vong ân!
2 – Con cái
Con cái là sự tiếp nối sinh mệnh của chúng ta. Khi có con, bạn sẽ hiểu được ý nghĩa truyền thừa của sinh mệnh.
Sinh con dưỡng cái, giống như chia cành tán lá. Dẫu có mọc bao nhiêu cành bao nhiêu lá, thì rễ vẫn cứ cắm sâu vào cùng một vùng đất.
Con trẻ dạy cho chúng ta biết, như thế nào là tình yêu vị tha.
Trong “Chiến quốc sách” có nói rằng: “Phụ mẫu chi ái tử, tắc vị chi kế thâm viễn”, ý rằng cha mẹ thương yêu con, vì con mà lo lắng suy xét sâu xa.
Luôn mong mỏi con trai thành rồng, con gái thành phượng, thật cảm thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ!
3 – Bạn đời
Trên thế gian này, người thân nhất không phải cha mẹ, không phải con cái, mà là bạn đời.
Cha mẹ sẽ rời bỏ bạn mà đi trước, con cái cũng phải lập gia đình riêng của mình, chúng được định sẵn chỉ đồng hành cùng bạn trên một chặng đường.
Trên con đường nhân sinh, có thể cùng bạn dắt tay đi đến cuối cùng, chỉ có bạn đời.
Yêu nhau cả một đời, cãi nhau cả một đời, nhưng cũng nhường nhịn cả một đời.
Trẻ là vợ chồng, già là bạn, nương tựa vào nhau nên vợ nên chồng.
4 – Ân sư
Người thầy, những người tưởng như rất bình thường mộc mạc, nhưng họ đã có những đóng góp rất lớn.
Một viên phấn viết, hai ống tay áo dính bụi, ba thước bục giảng, bốn mùa cần mẫn. Chúng ta từ ngây thơ vô tri đến thưởng lãm khắp thế giới, thầy là người dẫn dắt trên con đường nhân sinh của mỗi chúng ta.
“Kinh Thi” có viết: “Đào lý bất ngôn, hạ tự thành hề”. Ý rằng, cây đào cây mận không nói lời nào mà dưới gốc cây tự tạo thành một con đường nhỏ. Cây đào cây mận không nói lời nào, nhưng lại cho hoa thơm, trái ngọt thu hút rất nhiều người tới gốc cây, khiến cho dưới gốc cây người đi thành một con đường nhỏ. Cũng như người có đạo đức cao thượng, nghiêm khắc với bản thân mà khoan dung lấy thiện đãi người, tự nhiên sẽ có thể cảm hóa được người khác, tự nhiên sẽ được người khác tôn trọng. Đây chính là người nhà giáo vĩ đại.
5 – Bạn bè
Có câu nói rất hay: Ngàn vàng dễ kiếm, tri kỷ khó cầu.
Không có gì quý trọng hơn một người bạn thực tình.
Bởi trước mặt người bạn ấy, chúng ta không cần phải ngụy trang. Đi ra ngoài bên ngoài có thể trợ giúp, trong hoạn nạn thì nâng đỡ lẫn nhau.
Bạn là như vậy, gặp được chính là duyên phận, nhất định phải trân quý.
Có được có mất, coi nhẹ ba chuyện
1 – Tiền tài
Có câu rằng: Cao ốc ngàn gian, đêm nằm ngủ cũng không quá hai mét; gia tài vạn quán, ngày ăn cũng chẳng quá ba bữa
Bản chất của cuộc sống là đơn giản và dễ hiểu. Có nhiều tiền hay ít tiền thì đủ dùng là tốt rồi.
Chỉ cần thỏa mãn sinh hoạt cơ bản cần thiết, không cần truy cầu nhiều của cải xa hoa.
Đối với nghèo hèn không cần lo nghĩ, đối với phú quý không cần mưu cầu, ngược lại có thể càng thêm ung dung hưởng thụ nhân sinh.
2 – Nhân tình
Người mà nhân tình quá chu toàn, thường sống rất mệt mỏi. Quá chú ý đến cảm thụ của người khác, khó tránh khỏi oan uổng chính mình.
Trên đời này không có tình bạn nào không có chút hiềm khích, cũng hiếm có trường hợp cùng chung chí hướng, bao dung tương hỗ lẫn nhau.
Người sống một đời, cây cỏ sống một mùa thu.
Thay vì lấy lòng người khác, chi bằng thiện đãi chính mình.
Không miễn cưỡng, không ủy khuất, không ép buộc, chỉ có đem kiên nhẫn và thiện ý, lưu lại cho người mà bạn yêu thương nhất.
3 – Được mất
Nhân sinh tựa như vị khách qua đường, được – mất đều tùy duyên.
Chúng ta đến trên đời một chuyến này, bất quá cũng chỉ là một lần trải nghiệm. Nếu lúc nào cũng so đo được mất khắp nơi, thì chẳng phải là muốn mệt chết mình?
Nếu như sự tình mười phần thì có đến tám chín phần không như ý, vậy thì hãy nghĩ đến một hai, đừng nghĩ đến tám chín.
Thay vì tiếc nuối đã mất đi cái gì, chi bằng trân quý hết thảy những gì mình đang nắm giữ.
Bớt đi một chút phàn nàn và chấp nhất, sẽ có nhiều hơn một chút thoải mái và đạm bạc.
Trên hành trình dài của con đường nhân sinh đường, hãy bước tiếp không ngừng và trân quý!
Hòa An/NTD.com/Dịch
Nguồn secretchina.com