nguồn ảnh: ST

Văn Hóa

Học cách người xưa cự tuyệt tà dâm, đắc được phúc báo, kéo dài tuổi thọ

By Lan Hòa

March 14, 2022

Cổ nhân đều rất chú trọng tu dưỡng đạo đức nhân luân, đều rằng hành thiện là phải lấy thủ đức, bất tà dâm làm trọng, người có thể ước thúc bản thân, nhìn sắc mà bất tà dâm ắt sẽ tích đại âm đức, được đại phúc báo về sau.

Cổ nhân có câu: “Vạn ác dâm vi thủ”, ý tứ rằng, trong vạn cái ác thì tà dâm, tức quan hệ nam nữ bất chính là đứng đầu, để nói rõ rằng phạm tội dâm sẽ bị báo ứng nặng nhất, từ trước đến nay, những bài học giáo huấn về phương diện này vẫn còn nguyên giá trị đạo đức cho người thời nay chiếu theo học tập.

Tà dâm, sắc dục, loạn luân, được xem là một sự đồi bại nghiêm trọng và tội lỗi nhất, đặc biệt là quan hệ tình dục giữa đàn ông và phụ nữ chưa có gia đình, là vi phạm Thiên ý và đạo đức con người. Đối với phụ nữ độc thân, nó phá hủy tiết hạnh của cô ta và danh dự của cha mẹ, phạm phải hành vi đại kị nhất của con người.

Đối với người đàn ông có gia đình, nó mang đến sự nhục nhã cho gia đình, đối với người đàn ông, nó khiến anh ta mất đi danh dự, phúc phận, giảm tuổi thọ và mang lại tai họa cho gia đình. Tuy nhiên, cũng có những câu chuyện cho thấy rằng, một người nếu biết kiềm chế dục vọng thì sẽ đắc được phúc báo, có thể thay đổi vận mệnh, kéo dài tuổi thọ.

Truyện kể rằng, vào triều Minh, ở Ninh Ba tỉnh Chiết Giang có một vị thư sinh tên là Tôn Đạo, do gia cảnh bần hàn nên lấy việc dạy dỗ trẻ con làm nghề nghiệp kiếm sống. Sau đó vì không giữ được chức nghiệp này, bèn gửi thân nơi nhà họ Trương ở Đường Tây, giúp sao chép viết lách, đổi lấy chút cơm áo sống qua ngày. Tuy thân trong cảnh thanh bần, nhưng trước sau vẫn kiên trì chính trực, không thay đổi tiết tháo thanh bạch của mình.

Một hôm, vào lúc đêm khuya, nhà họ Trương có một nữ tỳ, khi trưởng thành có chút nhan sắc, nhìn thấy Tôn Đạo tuy ăn mặc giản dị nhưng mặt mày trông khôi ngô tuấn tú, cử chỉ nho nhã, bất giác xuân tình dập dờn, mới lẻn vào phòng Tôn Đạo định gạ gẫm quan hệ bất chính.

Tôn Đạo sau khi biết ý đồ cô gái, liền dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt: “Cô nương hãy bỏ ngay ý nghĩ sai lầm ấy, phải biết quý trọng thanh danh của mình chứ. Tôi là người đọc sách Khổng Mạnh, nghe theo lời dạy là “nam nữ thụ thụ bất thân”, lẽ nào đi làm cái việc thú tính đồi phong bại tục như thế! Xin cô mau đi đi cho!” Nói xong, ông trừng mi trợn mắt, mở rộng cửa để cô gái bước ra. Cô nữ tỳ đành chịu, thẹn thùng bước ra cửa mà đi.

Nào ngờ cảnh này đã bị ông thầy tư thục, phẩm hạnh không đoan chính của nhà họ Trương thấy được. Ông ta thấy cô gái xinh đẹp, mỹ miều như hoa, nên bèn lợi dụng cơ hội này tìm cớ lén hẹn hò cô nữ tỳ. Sau khi làm việc “bất chính” không lâu, ông thầy tư thục bỗng nổi mụn nhọt, không thuốc trị được, đau quá bèn bỏ dạy về nhà điều trị. Quả báo nhãn tiền, quả báo do dục vọng và tà dâm đến ngay lập tức, quả nhiên rõ như ban ngày, đủ khiến người đời sau lấy làm tấm gương?

Vị thầy tư thục đi rồi, chủ nhà mời Tôn Đạo làm thầy dạy con của họ. Một ngày nọ, Tôn Đạo chạm mặt người chú ở Giang Khẩu. Người chú kinh ngạc nói: “Có một việc kỳ quái mà ta tìm cháu để nói. Vì con ta mắc bệnh nặng, ta đến miếu hoàng thành cầu khấn, tối hôm ấy ta có một giấc mộng rõ ràng. Mộng thấy lão thành hoàng ngồi trên điện, hô hoán thuộc hạ cải mệnh cho một số người được định sẵn là sẽ bị chết đói. Khi đọc đến khoảng người thứ mười mấy, ta nghe thấy tên cháu.

Ta trộm hỏi vị minh quan, vì sao Tôn Đạo có thể cải mệnh? Minh quan nói: ‘Bản mệnh người này, năm 46 tuổi sẽ chết đói ở xứ người. Vì đêm ngày 18 tháng 4 năm nay, anh ta nghiêm khắc cự tuyệt dâm bôn với tỳ nữ, tích được đại âm đức, bởi thế kéo dài thọ mệnh hai kỷ (một kỷ là 12 năm), đổi từ chết đói thành lộc tịch’. Cháu nhớ lại xem, có đúng cháu từng cự tuyệt tỳ nữ dâm bôn hay không?”

Tôn Đạo lặng lẽ gật đầu, thừa nhận là có chuyện đó.

Sau đó, thuận theo việc học sinh theo học Tôn Đạo ngày càng nhiều, tiền học học sinh nộp mỗi năm mấy trăm lạng bạc. Đến năm Vạn Lịch thứ 36 triều Minh, Tôn Đạo 46 tuổi, cũng chính là năm cần cải mệnh chết đói, quả nhiên xảy ra mất mùa, giá gạo trở nên rất đắt, người nghèo hoàn toàn không có tiền mua, khi ấy người chết đói rất nhiều. Tuy nhiên Tôn Đạo không chỉ thoát được kiếp này, mà cuộc sống còn hết sức dư dả. Đến những năm cuối đời, phủ họ Tôn đã trở thành cự phú, ứng nghiệm với điều mà minh quan gọi là “lộc tịch”. Năm 70 tuổi, ứng nghiệm với câu “kéo dài thọ mệnh hai kỷ”, Tôn Đạo không bệnh mà mất.

Từ đó mà thấy, đúng là:

Trên đầu ba thước có trời xanh, Hành vi phòng kín Thần nhìn rõ; Cự nữ dâm bôn âm đức lớn, Thọ thêm hai kỷ bất hư truyền; Xin khuyên người đời mau thủ đức, Trời ban Thần tặng phúc lộc toàn.”

Ngẫm lại chuyện xưa xét việc nay, quả thực là cảm khái vô cùng. Trong xã hội ngày nay, dưới sự đầu độc của thuyết vô thần, không tín Trời, không kính đất, không tin vào những các giá trị luân thường đạo lý, chuẩn tắc đạc đức làm người, bây giờ xuất hiện những cái nào là tình dục ngoài hôn nhân, tình một đêm, sống thử, bao bồ nhí, ở với nhau không cần kết hôn, v.v…

Vạn ác dâm vi thủ, thiện ác hữu báo là thiên lý bất di bất dịch. Cổ nhân cự nữ dâm bôn tích đức được phúc báo thọ thêm hai kỷ, phóng túng tà dâm tổn âm đức gặp phải báo ứng như thế nào? Những ai lạc đường, đang khiến bản thân lún sâu vào vòng xoáy dục vọng, hãy mau thanh tỉnh và triệt để vứt bỏ hành vi tà dâm đồi bại, trở về khí tiết chính đạo, trọng đức, hành thiện, chính khí trời đất trường thịnh bất suy, thì tương lai mới có thể trở nên tốt đẹp hơn.

 

Nguồn: Chánh Kiến Net

Lan Hòa biên tập