Vụ hoán đổi linh hồn xuyên quốc gia đáng kinh ngạc
Con người liệu có kiếp trước, kiếp này và kiếp sau hay không? Con người liệu có linh hồn không? Nếu có, sau khi chết chúng ta sẽ đi đâu về đâu? Những câu chuyện có thật dưới đây có thể giúp chúng ta đưa ra câu trả lời.
Vương Hoài Chi, tự là Nguyên Tăng, là người của Lang Gia. Ông chưa bao giờ tin vào Phật pháp, ông thường nói rằng linh hồn và thể xác đều sẽ tiêu tan, vốn dĩ không hề có kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau. Vào thời Nguyên Gia, ông là huyện lệnh của Đan Dương. Năm Nguyên Gia thứ mười, ông chết vì bệnh, nhưng một lúc sau ông tỉnh lại. Khi đó huyện lệnh huyện Kiến Khang là Hạ Đạo Lực đến thăm đúng vào lúc Vương Hoài Chi vừa choàng tỉnh.
Vương Hoài Chi nói với Hạ Đạo Lực rằng: “Bây giờ tôi mới biết rằng những gì Phật Pháp nói là đúng. Sau khi con người chết đi, linh hồn vẫn còn tồn tại và điều đó đã thực sự được xác minh”.
Hạ Đạo Lực bèn hỏi: “Ông chưa bao giờ tin vào Phật pháp, sao hôm nay lại có suy nghĩ khác với trước khi như vậy?”.
Sắc mặt của Vương Hoài Chi bỗng tỏ ra nghiêm nghị: “Linh hồn không hề tiêu tán, không thể không tin vào Phật Pháp”. Nói xong thì ông qua đời, có lẽ ông đã đến thăm Địa ngục trước khi chết và tận mắt chứng kiến các việc diễn ra ở đó.
Nếu như linh hồn không hề tan biến sau khi chết, vậy thì việc dân gian lưu truyền câu chuyện “mượn xác hoàn hồn”, tức là một số người sau khi chết, linh hồn của họ có thể nhập vào cơ thể của người khác để hồi sinh, là có thể xảy ra.
1. Đàn ông hoàn hồn vào cơ thể phụ nữ
Trong những năm đầu tiên và thứ hai đời vua Càn Long nhà Thanh, vợ của một người hầu trong nhà Viên Ngoại Lang bộ hộ Trường Thái, khoảng hai mươi tuổi, vào một ngày đột nhiên bị trúng gió và hôn mê chỉ còn thoi thóp, đến tối thì tắt thở. Ngày hôm sau, khi chuẩn bị đưa tang, tay cô đột nhiên cử động, rồi dần dần duỗi ra. Sau một lúc, cô ngồi dậy và hỏi mình đang ở đâu. Mọi người đều nghĩ cô ấy nói linh tinh nên không ai trả lời. Nhưng cô nhìn quanh phòng, như thể hiểu ra điều gì đó, cô lại thở dài, rồi im lặng. Tuy nhiên, bệnh của cô đã khỏi hẳn.
Điều khiến mọi người xung quanh cảm thấy lạ là sau khi cô chết đi sống lại, cô thay đổi như một người khác, cách ăn nói và đi lại của cô giống như đàn ông, cô không biết chải tóc, nhìn thấy chồng của mình mà như thể người xa lạ.
Vì cảm thấy bất thường, mọi người đều hỏi cô rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy chỉ nói rằng vốn dĩ cô ấy là một người đàn ông, đã chết vài ngày trước. Sau khi linh hồn đến Địa ngục, phán quan nhận ra rằng dương thọ của anh ta vẫn chưa tận, nhưng bị giáng xuống thân xác nữ nhi, vì vậy mới mượn cơ thể người phụ nữ trong nhà này để hồi sinh. Trước khi hoàn hồn, anh cảm thấy như mình đã ngủ trong một lúc, sau đó lại tỉnh lại. Sau khi tỉnh dậy, anh thấy rằng mình đang nằm trên ghế.
Mọi người truy hỏi tên gọi là quê quán trước đây của cô, nhưng cô kiên quyết từ chối trả lời và chỉ nói rằng: “Chuyện đã đến nước này, hà tất gì lại nhắc đến kiếp trước nữa?”, vì vậy mọi người không tiếp tục truy hỏi nữa.
Sau khi mượn xác hoàn hồn, ban đầu cô không muốn nằm chung giường với người hầu, vốn là người chồng hiện tại. Sau đó, do không có lý do gì để từ chối, cô phải chịu phục tùng, nhưng mỗi lần gần gũi với chồng, cô đều khóc rấm rứt đến sáng. Có người từng nghe cô tự nói với bản thân rằng: “Đọc sách hai mươi năm, làm quan hơn ba mươi năm, giờ lại phải nhẫn nhục chịu đựng sự xúc phạm của kẻ hầu?”. Chồng cô cũng từng nghe thấy cô nói trong giấc mơ: “Tích lũy thật nhiều tiền, cuối cùng chỉ cho con cái hưởng, có tác dụng gì chứ?”. Người chồng lay cô dậy tra hỏi, nhưng cô quả quyết rằng mình chưa bao giờ nói những lời như vậy.
Bởi vì mọi người biết rằng cô ấy đang cố tình che giấu, nên những người biết chuyện cũng chỉ nghe qua loa cho xong. Sau hơn 3 năm, cô vì buồn bã mà qua đời, cho đến khi chết cũng không ai biết người mượn xác hoàn hồn là ai.
2. Con trai mượn xác hoàn hồn vì nhớ thương cha mẹ
Pháp sư Nam Đình của Đài Loan từng nghe kể về một câu chuyện mượn xác hoàn hồn từ Hoàng Đại Định – một cựu sĩ quan quân đội cấp cao của Quốc Dân đảng. Câu chuyện xảy ra vào mùa xuân năm 1947, khi ông đang đi thị sát khu Khứ Tân Dân ở Cẩm Châu, sự việc này được các quan chức địa phương trong bữa tiệc kể lại.
Người ta nói rằng có một nhà hát ở huyện Tân Dân. Nơi đó có một ông già làm nghề nấu trà (do lâu ngày nên không ai còn nhớ tên họ) và một đứa con trai, đứa con trai hơn 40 tuổi, chân đi khập khiễng, hàng ngày bán quẻ soi tướng số cho mọi người để kiếm tiền. Năm 1946, người này chết vì bệnh.
Không ngờ rằng vào mùa đông năm đó, mẹ của anh ta nhận được một bức thư đến từ nhà ga Tiểu Hao Tử, phía Bắc Cáp Nhĩ Tân. Bà nhờ người khác đọc hộ, ai ngờ lại là lá thư của con trai. Bức thư nói rằng con trai xa nhà đã lâu, anh rất nhớ bố, mẹ và vợ. Kèm theo bức thư là một ngân phiếu 500 nhân dân tệ.
Người mẹ già đầu tiên là ngờ vực, sau thì kinh ngạc, cuối cùng là sung sướng đến phát sốt, bèn cầm lá thư và ngân phiếu đến nhà hát tìm chồng. Ông lão rất tức giận, ông xé vụn lá thư, ném nó vào bếp, tờ ngân phiếu cũng thành tro bụi.
Mùa xuân năm 1947, ông lão nấu trà qua đời, sau đó đột nhiên một cặp vợ chồng trẻ đến nhà với bộ quần áo sang trọng, phong thái lịch thiệp. Lúc bước vào cửa và thấy bà lão, người đàn ông liền quỳ xuống khấu đầu, miệng gọi một tiếng “Mẹ”. Bà lão bàng hoàng khi thấy người thanh niên không hề quen biết bất ngờ đến, và gọi mình là mẹ, kinh hãi đến mức chân tay bủn rủn. Chàng trai nói: “Mẹ đừng cảm thấy kinh hãi, con trai tuy đã chết rồi, nhưng thật ra là chưa chết”.
Chàng trai trẻ sau đó nói với mẹ của mình toàn bộ ngọn ngành của câu chuyện. Hóa ra, vào năm ngoái khi anh chỉ còn sót lại chút hơi tàn, đột nhiên cảm thấy có hai người đến để đưa anh lên không trung. Khi nghe tiếng khóc thương của mẹ và vợ, anh đã cầu xin hai người đó cho anh quay lại. Họ không nghe lời anh nói, nhưng sau khi anh liên tục khẩn cầu, cuối cùng họ cũng đồng ý.
Trong phút chốc, anh như rơi từ trên trời xuống vực thẳm vạn trượng, chân vừa chạm đất, liền lấy lại cảm giác khi nằm trên giường bệnh. Mở mắt ra, những gì anh thấy lại là cha, mẹ, vợ, người hầu mà anh không quen biết, bản thân anh đã trở thành một thanh niên 27 tuổi, chân cũng không còn cà nhắc nữa. Anh mới hiểu thì ra là mình mượn thân xác của người khác.
Sau một thời gian, anh dần dần biết về quá khứ của chàng trai trẻ mà anh mượn xác đầu thai. Hóa ra đó là Giám đốc của ga Tiểu Hao Tử trên đường Trung Đông, đã từng du học ở Nhật Bản. Sau đó, vì cách cư xử của anh ta rất khác so với trước kia, vợ anh ta thấy nghi ngờ, anh không ngại nói với vợ về thân thế kiếp trước của mình, từ đó mới xảy ra câu chuyện bức thư năm ngoái. Vì thời gian lâu không nhận được hồi âm, nên anh đã trực tiếp đến thăm mẹ.
Người mẹ nghi ngờ về bức thư, và hỏi liệu anh ta có bằng chứng nào khác không. Người con trai đã gỡ một bức ảnh trên tường, chỉ vào từng người và nói ra tên, địa chỉ và điều kiện gia đình của họ. Lúc này mẹ anh ta mới tin là con trai mình hoàn hồn trở về, vội vã chào đón con trai, con dâu mới, tay bắt mặt mừng.
Sau đó, người con trai được hồi sinh cũng đưa đứa con trai 17 tuổi ở kiếp trước của mình đến Cáp Nhĩ Tân để tìm việc, kiếm tiền nuôi sống gia đình.
Thế giới chúng ta đang sống luôn ẩn chứa những điều kỳ diệu, và việc mượn xác hoàn hồn không phải chỉ là điều tưởng tượng.
Đăng Dũng biên tập
Nguồn: Khoahoctamlinh