Phận làm con phải biết hiếu thảo với cha mẹ
Thuận theo Thiên đạo làm con phải lấy chữ Hiếu làm đầu, con cái phải luôn ghi nhớ và tìm cách báo đáp công ơn dưỡng dục trời biển của cha mẹ. Con cái không hiếu thuận với cha mẹ thì trời đất cũng chẳng dung, phúc báo, bổng lộc cũng theo đó mà tiêu tan, tai ương hoạ hại thi nhau kéo tới. Ngược lại, thuận theo Thiên đạo thì được Trời ban phúc lành, gia đình hạnh phúc, con cháu đời đời hưng vượng.
Trong “Thế thuyết tân ngữ” có một câu chuyện về sự kiên trì, hiếu lễ như sau: Trần Di người quận Ngô, là người vô cùng hiếu thuận với cha mẹ. Mẹ anh thích ăn cơm cháy. Trần Di vốn dĩ giữ chức “Chủ bạ” trong quận, là người chuyên giải quyết sổ sách văn thư. Mỗi ngày, khi đến quận sở làm việc Trần Di đều mang theo một cái túi nhỏ, mỗi khi nấu cơm anh đều dành ra một ít cơm cháy, khi về nhà thì lấy ra cho mẹ ăn. Sau này khi giặc Tôn Ân tiến vào chiếm cứ quận Ngô, quan nội sử trong triều là Viên Sơn Tùng lập tức xuất binh chinh phạt. Lúc đó Trần Di đã dồn được vài đấu cơm cháy, vì tình hình có biến nên không kịp đem cơm về nhà cho mẹ, bèn chỉ biết mang cơm cháy cùng ra chiến trận. Hai bên khai chiến, Viên Sơn Tùng bại trận, quân đội tán loạn, phải chạy trốn đến núi sâu đầm lầy, không có thức ăn, rất nhiều binh lính đã thiệt mạng, chỉ duy nhất một mình Trần Di nhờ ăn cơm cháy mà sống sót. Lúc đó mọi người biết chuyện đều cho rằng điều này là hồi báo cho lòng hiếu thảo thuần hậu của Trần Di đối với mẹ mình.
Người xưa có câu rằng: “Cha mẹ nằm giường bệnh lâu ngày thì khó có đứa con nào còn hiếu thảo nữa”. Hiếu thuận với cha mẹ xem ra thì vô cùng đơn giản, nhưng cần làm được kiên trì, bền bỉ mới là có hiếu thực sự. Xem qua thì cách hành xử của Trần Di trong câu chuyện trên chỉ là một việc nhỏ: thu lượm cơm cháy cho mẹ sau mỗi ngày nấu cơm, nhưng có thể kiên trì thực hiện một cách không gián đoạn thì thực sự rất khó. Điều này cũng giống như đạo lý “tích tiểu thành đại”, “nước chảy đá mòn”! đồng thời cũng nói lên được tấm lòng hiếu thảo của Trần Di, dù có bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn lưu tâm đến sở thích của mẹ.
Hiếu thuận không chỉ thể hiện ở việc cung phụng vật chất hay chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ khi già yếu, ốm đau, bệnh tật. Ngay trong cuộc sống thường nhật, ngay khi cha mẹ còn khoẻ, con cái cũng cần thường xuyên quan tâm, vấn an sớm tối. Đừng vì công việc bận rộn hay chỉ biết chăm lo, vui vầy với gia đình nhỏ của riêng mình mà thờ ơ, lạnh nhạt, không quan tâm, hỏi han tới cuộc sống của cha mẹ. Khi gặp mặt cha mẹ cần giữ nét mặt hoà ái, tươi vui để cha mẹ an lòng.
Hãy luôn nhớ rằng nụ cười của con là niềm hạnh phúc vô bờ của cha mẹ, giọt nước mắt của con là nỗi đau day dứt trong tâm can mẹ cha.
Thiên Hà biên tập
Nguồn: chanhkien.org