Câu chuyện vô cùng ý nghĩa của một cậu bé người Châu Phi, trong một phút do dự có nên hiến máu cho cô giáo của mình hay không, cậu đã khiến nhiều người cảm động và thay đổi suy nghĩ của mình.
Garnier và Flatts là những giáo viên của một trường tiểu học ở Mỹ. Trường này đã thiết lập quan hệ trợ giúp hữu nghị với một trường tiểu học tại một thị trấn nhỏ rất khó khăn ở Nam Phi.
Sự cố khi leo núi
Một lần nọ, Garnier và Flatts cùng nhau đưa một vài em học sinh Mỹ đến ngôi trường đó ở Nam Phi. Các cô giáo quyết định đưa các học sinh của mình lên núi khám phá những điều kỳ diệu của tự nhiên.
Khi họ leo lên đến lưng chừng núi, thì một sự cố ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, Flatts do kéo một cậu bé Nam Phi nên mất thăng bằng và bị ngã xuống rãnh núi, chân cô đã chảy máu không ngừng.
Bác sĩ nói rằng vì mất máu quá nhiều nên phải truyền máu, điều đáng tiếc là nhóm máu của Flatts là nhóm máu hiếm ít gặp. Garnier và các em học sinh Mỹ không có ai có nhóm máu trùng hợp với cô ấy cả.
Garnier giải thích với các em học sinh rằng, cô giáo sẽ không qua khỏi trừ phi có một ai đó hiến tặng máu cho cô ấy.
Sự ngập ngừng của cậu bé
Lúc này Garnier nghĩ rằng cậu bé da đen mà Flatts kéo có thể có cùng nhóm máu với cô ấy, nên cô đã đến cạnh và nói với cậu bé: “Chúng ta thử xét nghiệm máu của em xem sao nhé?”
Thật bất ngờ, nhóm máu của cậu bé và Flatts hoàn toàn trùng khớp. Nhưng khi bác sĩ cầm cánh tay cậu để lấy máu, cậu co tay lại và bẽn lẽn hỏi: “Chú muốn lấy máu của cháu ạ?”
Bác sĩ trả lời: “Đúng vậy! Vì chỉ có máu của cháu mới có thể cứu được cô giáo Flatts.”
“Cháu muốn suy nghĩ một chút!” cậu bé cúi đầu và nói.
Garnier nhìn cậu bé và trong lòng cảm thấy tức giận: “Flatts vì muốn giúp nó nên mới ngã xuống rãnh núi, chỉ truyền cho cậu ấy một chút máu mà mà nó cũng do dự sao?”
Cậu bé da đen cúi đầu suy nghĩ nửa phút, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, và thật ngạc nhiên, mắt cậu đang ngấn lệ. Cậu đưa mắt nhìn Garnier nói: “Em đồng ý truyền máu, nhưng em có một thỉnh cầu.”
Garnier thầm nghĩ: “Truyền máu cứu người mà còn cần điều kiện nữa, đúng là khiến người ta phát bực.”
“Em chỉ hy vọng mọi người sau này hãy thường xuyên đến trường học của chúng em.”
“Điều này thì cần gì phải nói nữa! Bọn cô đương nhiên sẽ làm như vậy!” Garnier trả lời.
Cậu bé quyết định hiến tặng cuộc sống của mình chỉ trong nửa phút
Cậu bé có được câu trả lời vừa ý liền đưa tay về phía bác sĩ, đó cũng là lúc những giọt nước mắt của cậu lăn dài trên khuôn mặt.
Vài phút sau khi lấy máu xong và được bác sĩ cho nghỉ ngơi trên ghế dài, cậu nhẹ nhàng hỏi Garnier: “Khi nào thì em sẽ chết vậy cô?”
“Chết ư, em sao có thể chết được chứ? Em chỉ truyền một chút máu thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.” Garnier và bác sĩ cùng trả lời cậu bé.
Lúc ấy Garnier, bác sĩ và tất cả mọi người đều đã hiểu ra: Cậu bé do dự trước khi truyền máu, không phải là việc có nên truyền máu cho cô Flatts hay không, mà là suy nghĩ chuyện có nên hiến tặng mạng sống của mình cho cô ấy hay không.
Cậu nghĩ rằng truyền máu có nghĩa là hiến tặng mạng sống cho người khác vậy nên đã dừng một chút để suy nghĩ. Và điều khiến mọi người không thể tưởng tượng là cậu bé đã đưa ra quyết định hiến tặng mạng sống của mình chỉ trong nửa phút.
Nhân sinh cảm ngộ:
Trong cuộc sống, chúng ta thường đứng từ góc nhìn của bản thân để phân tích và phán đoán người khác, thậm chí sẽ tự ý chê trách người khác khi họ không cùng quan điểm với ta.
Thực ra, nếu chúng ta không biết được cuộc sống của một người, không cảm nhận được hoàn cảnh khó khăn của họ, không thể hiểu được những đắng cay ngọt bùi mà người đấy từng trải qua, thì không nên dễ dàng chỉ trích hoặc phê phán anh ta.
Nếu không phân rõ trắng đen phải trái đã vội phê bình và chỉ trích thì rất dễ làm người khác tổn thương.
Hãy học cách nghĩ tốt về người khác, đừng dễ dàng chỉ trích họ. Có thể chúng ta không có đủ sáng suốt để cảm nhận được vui buồn khổ đau của người khác, nhưng điều chúng ta có thể làm đó chính là học được cách quan sát từ góc độ của người khác để hiểu cách nên đối xử với họ như thế nào.
Lập trường của mỗi người là khác nhau, hoàn cảnh cũng khác nhau, rất khó để hiểu được cảm nhận của từng người, vậy nên đừng tự nhiên chỉ trích bất kỳ ai, mà hãy học cách đánh giá người khác bằng việc dùng tâm trạng đúng đắn để đối diện với họ.
Điều mà con người ngày nay đang thiếu chính là không dùng tấm lòng của chính mình để thấu hiểu người khác. Khi tâm rộng có thể chấp nhận được rủi ro, biển rộng có thể bao quát một vùng rộng lớn.
Nếu như người có tâm thanh tịnh, sẽ không nghi ngờ người khác vô căn cứ. Con mắt có thể bao dung người khác, mới có thể khiến người khác bao dung mình. id=”vandi-237266077″ class=”vandi-trong-noi-dung-6″> Thái An biên tập
Nguồn: Songdep