Tờ tiền 500 ngàn của mẹ
Tôi là một đứa trẻ không may mắn, sinh ra trong gia đình nghèo khổ, cha tôi chết năm tôi 3 tuổi. Mẹ tôi sống bằng nghề giặt quần áo thuê cho người khác để kiếm tiền. Từ nhỏ tôi đã luôn ý thức được điều đó, nên tôi không ngừng nỗ lực cố gắng trong cuộc sống.
Năm 18 tuổi, tôi thi đỗ đại học với kết quả xuất sắc là thủ khoa của trường. Học phí đi học ở trường rất đắt đỏ, điều ấy khiến đôi vai gầy của mẹ ngày càng nặng thêm, nhưng tôi chưa bao giờ thấy mẹ phàn nàn, mẹ vẫn chu cấp đủ tiền cho tôi ăn học. Điều này, khiến tôi thắc mắc nhưng một ngày tôi cũng phát hiện công việc mà mẹ làm thêm đó là bán máu, số tiền mà tôi có được để đóng học phí nó được trả bằng máu của mẹ.
Mẹ không hề biết tôi đã phát hiện ra, tôi cũng âm thầm đi bán máu mà không cho mẹ biết, làm các công việc vặt như vận chuyển hàng, bán báo… để giảm bớt gánh nặng cho mẹ.
Kỳ nghỉ đông của sinh viên năm hai, tôi về nhà và thấy mẹ đang giặt quần áo cho mọi người trong mùa đông lạnh giá, tay mẹ lạnh cóng và nứt nẻ.
Mẹ nói: “Những công việc khác không dễ tìm con à, những quần áo này là của người giàu, quần áo rất đắt tiền họ sợ rằng giặt máy giặt sẽ hỏng nên thuê mẹ giặt, họ trả tiền cũng hậu hĩnh lắm con, đôi khi mẹ còn được cho thêm tiền.”
Vào ngày hôm đó, mẹ nhận tiền và vui vẻ nói: “Con trai, hôm nay mẹ giặt quần áo được những 600 trăm ngàn” mẹ vừa nói vừa lấy tiền trong túi ra khoe tôi, nhưng khi mẹ lấy tiền ra thì chỉ có tờ 100 ngàn.
Mẹ hốt hoảng: “Mẹ làm mất 500 trăm ngàn!”. Không kịp nói thêm lời nào với tôi, mẹ chạy hoảng loạn ra ngoài.
Trời bên ngoài tối, hơn nữa lại có tuyết rơi, mẹ tôi tìm tiền dọc theo tuyến đường trở về nhà, tôi biết rằng đối với mẹ tờ 500 trăm ngàn đó vô cùng quan trọng. Đó là chi phí sinh hoạt vài tháng cho mẹ, và đó là khoản thanh toán tiền phí sinh hoạt trong một tháng của tôi!
Mẹ đi ra ngoài, tôi cũng đi theo mẹ. Bên ngoài trời tối lại rét, mẹ tôi cầm đèn pin và tìm thật kỹ hai bên đường. Tôi đi sau mẹ mà không cầm được nước mắt tuôn rơi.
Vâng đó là tiền lương của mẹ khi giặt 100 bộ quần áo!
Tôi phụ mẹ tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy, có lẽ người nào đó đã nhặt được nó rồi cũng nên.
Mẹ đi đi lại lại trong gió lạnh.Tôi đau khổ nói: “Mẹ đừng tìm nữa, để mai trời sáng rồi tìm.” Nhưng mẹ vẫn tiếp tục tìm kiếm, chiếc đèn pin rung lên trong đêm tối, tâm tôi đau khổ.
Tôi rút ra tờ 500 trăm ngàn, tiền mà tôi tiết kiệm được và đặt nó bên lề đường. Tôi tin rằng đây là cách tốt nhất để giúp mẹ giải thoát.
Tôi nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của mẹ: “Con ơi, tìm thấy tiền rồi!”. Tôi chạy lại gần mẹ và phụ họa theo giọng nói ngạc nhiên của mẹ. Hai mẹ con tôi vui vẻ trở về nhà.
Về đến nhà, mẹ nói: “Con ơi! Lại đây” bà đưa tờ tiền đó cho tôi “Dạo này nhìn con gầy quá, cầm lấy số tiền này và chăm sóc chu đáo cho bản thân nhé con trai.”
Tôi cầm tờ tiền mà cổ họng nghẹn ngào, sau này tờ tiền đó tôi vẫn giữ nó mà không hề tiêu đến. Đó là tờ tiền quý giá mà tôi và mẹ đã tìm thấy vào ban đêm. Thật ấm áp và tuyệt vời!
Vài năm sau, tôi tốt nghiệp đại học và có một công việc tốt. Tôi đưa mẹ lên thành phố sống cùng, mẹ không còn phải giặt quần áo thuê nữa!
Khi cuộc sống đã tốt lên, tôi có kể với mẹ về sự việc năm xưa: “Mẹ ơi, tờ tiền đó là do con để đó!”
Mẹ chỉ mỉm cười nói: “Mẹ biết”. Tôi thì thấy vô cùng ngạc nhiên: “Sao mẹ biết?”
Mẹ nói: “Số tiền mẹ nhận được, mẹ đều đánh số thứ tự 1,2,3 và tờ mà mẹ tìm thấy đêm đó không được đánh số, nên mẹ đoán rằng con sợ mẹ lo lắng nên đã làm vậy.”
“Vậy sao mẹ không nói với con”. Vì mẹ tin rằng nếu con không để tờ tiền để mẹ tìm thấy, mẹ chắc chắn sẽ tiếc nuối, mẹ nhất định sẽ tiếp tục tìm kiếm nên mẹ nghĩ rằng mình nên để cho con trai yên tâm.
Tôi ôm lấy mẹ, đôi mắt tôi nó cứ ươn ướt làm sao.
Mặc dù nghèo, nhưng với tình yêu ấm áp họ là những người giàu nhất thế giới! Hai mẹ con họ dùng tình yêu thầm lặng của mình để che chờ người kia, tình yêu của họ không nói bằng miệng mà là cần sử dụng trái tim để cảm nhận.
Biên tập: Thiên Hà