Có người nói con người giống như cửa sổ kính nhuộm màu. Bừng sáng và lấp lánh khi trời có nắng, nhưng khi mặt trời lặn, vẻ đẹp thực sự chỉ lộ ra nếu có ánh sáng từ bên trong.
Nội tâm là những điều bên trong chúng ta, mỗi người đều có một cuộc sống bên trong chính bản thân và tâm hồn của mình. Có người nội tâm đơn giản, cũng có nhiều người nội tâm rất sâu sắc, chân thực và phức tạp.
Nếu chúng ta sở hữu được 4 thói quen này thì sẽ luôn được chào đón phúc khí đến nhà.
1. Nói ít
Đa ngôn tất bại, họa từ miệng mà ra. Vì sao người càng sống nội tâm càng thu hút người khác, trong cuộc sống có những lúc người nói nhiều chiếm thế thượng phong. Nhưng bên cạnh đó thì người sống hướng nội cũng có rất nhiều ưu điểm mà người nói nhiều không có.
Bởi vậy chính những người có cuộc sống nội tâm sâu sắc và chân thực mới có thể đối phó tốt nhất với những điều khó chịu của cuộc sống bên ngoài.
Lão Tử từng nói: “Tri giả bất ngôn, ngôn giả bất tri”, đại ý là người biết thì không nói mà người nói thì không biết.
Những người thông minh thường ít nói, những người biết thường không nói nhiều. Họ biết rõ những lời mình nói đại diện cho sự tu dưỡng và trí tuệ, vì thế mà luôn luôn suy nghĩ trước khi nói, Bởi lẽ thấu hiểu cảm xúc của mình nên họ rất dễ đồng cảm và thấu hiểu cảm xúc của người khác. Do vậy những người hướng nội khá ý tứ và ngại làm tổn thương đến người khác. Cũng tránh gây ra chuyện thị phi, ảnh hưởng đến phúc khí của bản thân.
Người ta thường hay nói: “Im lặng là vàng.” Ít lời là tấm áo đẹp nhất, cũng là cảnh giới cao nhất của việc tu dưỡng.
Tuy nhiên dẫu bạn là người có tính cách hướng nội hay hướng ngoại thì điều quan trọng nhất vẫn là một trái tim chân thành, thiện lương và giàu sức nhẫn nại. Bởi lẽ chính điều đó mới thực sự nắm giữ vận mệnh và may mắn.
2. Ít việc
Đời người tương tự như một cuộc chạy đua không ngừng nghỉ, tốt nhất chúng ta nên tập trung sức lực làm tốt một việc, đi hết một con đường, nếu không cuối cùng sẽ chẳng thu được gì vì đường nào cũng không thể về được đích cuối cùng.
Trong “Quản tử” (tác giả Quản Trọng) có nhắc đến: “Quả sự thành công, vị chi tri dụng.”
Lưu Bị là một hình mẫu trong vấn đề này. So với Tào Tháo và Tôn Quyền thì điều kiện ban đầu của Lưu Bị không có gì nổi bật. Nhưng Lưu lại có thể trở thành một trong ba người đứng đầu thiên hạ lúc bấy giờ, tất cả là nhờ vào đặc điểm “ít việc” của ông.
Lưu Bị thu nạp hiền tài khắp thiên hạ, dùng người không hề nghi ngờ, ông dường như không xen vào những việc đã giao cho cấp dưới, luôn cấp cho họ đầy đủ quyền lực để làm việc thuộc trách nhiệm của họ.
Cuộc đời ông chỉ chú trọng làm tốt một việc, đó là nhìn người và dùng người, nhờ sự hỗ trợ của Khổng Minh và các hiền thần khác, Lưu Bị đã xây dựng nên bá nghiệp.
Có rất nhiều người việc gì cũng làm, nhưng cuối cùng việc gì cũng làm không nổi. Khiến thân thể mệt mỏi vì chưa xong việc này đã phải nghĩ sang việc khác.
Những người có trí huệ, họ biết lượng sức mình, biết chọn việc, chọn thời điểm để làm. Dù gấp hay không họ cũng làm việc hết sức tập trung để đạt được kêt quả tốt nhất.
3. Nghĩ ít
Nghĩ quá nhiều chỉ khiến cho tinh thần mang thêm xiềng xích, mang gánh nặng trên cả con đường phía trước.
Trong tiểu thuyết “Kính hoa duyên” cũng có đề cập đến việc người dân của một nước vì lo lắng mà không dám đi ngủ, sợ một khi ngủ thì sẽ không tỉnh dậy được nữa.
Nghĩ nhiều sẽ trở thành nghĩ thừa, chỉ cần chúng ta làm tốt những việc trước mắt, sống cho hiện tại, loại bỏ những suy nghĩ lung tung, phiền não sẽ tự tiêu tan. Nghĩ nhiều sẽ càng phiền muộn, tương lai là để bước tiếp chứ không phải để lãng phí trong những suy nghĩ vẩn vơ.
Lão Tử giảng: “ Hiểu không đủ sẽ sinh lo nghĩ”
Khi kiến thức không đủ thì không có khả năng quyết đoán, sinh ra nhiều suy nghĩ, ưu tư, thiếu cảm giác an toàn. Cho nên, con người có nhiều lúc suy nghĩ quá nhiều, cuộc sống bất an. Đây không phải là do tác động từ xã hội bên ngoài mà chính xác là xuất phát tự nội tâm bên trong, kiến thức không đủ tạo thành.
Muốn cải biến điều này thì cần phải bắt đầu từ chính bản thân mình, đi những bước đi thực tiễn chắc chắn, mở rộng tầm nhìn. Có câu: “Học kinh tăng học vấn, học sử tăng kiến thức”, đọc nhiều sách cổ nhân, dùng trí huệ cổ nhân làm kinh nghiệm cho mình thì khi gặp sự việc ắt có kim chỉ nam dẫn lối, biết nên làm thế nào.
4. Ít dục vọng
Cổ nhân nói: “Thị dục giả, trục họa chi mã dã”, những dục vọng không đúng đắn chính là thứ sẽ đẩy con người ta rơi xuống đáy vực sâu nhất bằng tốc độ nhanh nhất.
Tăng Quốc Phiên từng nói, trên đời có hai loại người, đó là thánh hiền và cầm thú. Vì muốn được liệt vào hàng ngũ thánh hiền, ông đặt ra cho bản thân 3 giới luật: Bỏ nữ sắc, bỏ thuốc lá, bỏ nói dối. Quan trường trong triều đại nhà Thanh giống như lò luyện đan của ông vậy, ông không ngừng cải thiện việc tu dưỡng của bản thân. Trong 3 giới đó, ông khó bỏ nhất và khó chịu đựng nhất chính là cửa ải đầu tiên: Nữ sắc.
Vì muốn bỏ đi những suy nghĩ về nữ sắc, thậm chí ngay đến chuyện trêu ghẹo nơi khuê phòng, hay là việc thân mật với vợ thái quá trước mặt người khác, ông cũng cho rằng là tâm bất tịnh. Ông lập ra 12 điều kỷ luật nghiêm khắc để tự ước chế bản thân và trong đó có một điều viết rằng: “Giữ gìn thân thể: Hạn chế lao động, tiết chế tham dục, tiết chế ăn uống.”, mỗi ngày Tăng Quốc Phiên đều ghi nhớ trải nghiệm tâm đắc của mình, tạo cho mình nhiều không gian để hướng nội, tự kiểm lại bản thân mình.
Thông qua sự rèn luyện như vậy để tu tâm dưỡng thân, khắc chế những dục vọng của bản thân mình, cuối cùng đã thực hiện được chí hướng lớn. Ông trở thành một trọng thần của triều Mãn Thanh, là người trung hưng lại một vương triều đang tuột dốc không phanh.
Nghe chuyện xưa, mới thấy chẳng phải ngẫu nhiên mà các bậc thánh hiền có thể để lại tiếng thơm lưu truyền ngàn năm trong hâụ thế. Ngẫm một chút cũng chỉ có thể thốt lên rằng: “ Bao giờ cho đến ngày xưa”. Khâm phục cố nhân là những bậc hiền tài đức độ, thanh cao. Biết quý là vậy nhưng hành được sao mà thấy khó, chỉ biết âm thầm công nhận cái giáo lý xưa nhưng chẳng bao giờ cũ.
Hằng Tâm