“Tối nay anh bận, không ăn cơm nhà nhé” – Em cá rằng anh chắc phải lưu tin nhắn này sẵn trong máy để khi cần thì cứ thế là gửi, khỏi tốn công soạn lại, bởi một tuần 7 bữa tối thì 6 tối có cùng một điệp khúc…
Chồng lại về muộn
Đã hơn 8 giờ mà chưa thấy anh về, chị nhìn sang bên cạnh, con gái ngủ gật bên bàn ăn từ bao giờ, nước mắt chị cứ thế thi nhau rơi trên má.
Tối nay cũng như bao nhiêu tối khác, anh lại bỏ cơm nhà theo bạn bè tụ tập, bù khú đâu đó.
Có lẽ, anh đã quên mất mình đã có một gia đình, có một người vợ vẫn ngày ngày nấu cơm lặng lẽ chờ chồng trong mòn mỏi.
Thật lòng chị không nghĩ anh là người chồng vô trách nhiệm, về bản chất anh là người thương vợ thương con, không gái gú, lăng nhăng, không gia trưởng, vũ phu, nhưng phải cái tội ham vui hay thích chơi bời nhậu nhẹt, rồi đâm ra bỏ bê cửa nhà. Nhiều lần, chị đã nặng nhẹ nhắc nhở nhưng anh vẫn “chứng nào tật ấy”.
Những bữa cơm vắng nhà
Chị nhìn quanh ngôi nhà vắng lặng, thế cũng đã 5 năm vợ chồng. Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Từ hai bàn tay trắng anh chị đã dựng lên một căn biệt thự khang trang đầy đủ tiện nghi vật chất. Một bé gái kháu khỉnh ra đời. Nhưng hình như chị đang bị đẩy ra ngoài cuộc sống của anh.
Chị thở dài, lặng lẽ cất riêng phần cơm cho anh (đi nhậu thì uống nhiều chứ ăn được bao nhiêu, cất đấy, anh về có đói thì ăn thêm). Rồi lay con bé con dậy cho nó ăn cơm, còn đi ngủ, khổ thân con bé, cứ nằng nặc “con chờ bố về”.
Anh xa nhà liên tục trong những chuyến công tác, vội vã với những buổi họp mặt, rồi tiếp khách hàng. Lâu dần thành quen, thành mê, anh chỉ về với chị khi cơn say đã thấm, chân đi không vững và mắt nhìn một thành hai.
Những bữa cơm nhà vắng mặt anh thường xuyên, chỉ một mình chị chờ đợi bên mâm cơm nguội ngắt.
Giọng nói ấy sao giờ xa lạ quá!
Chị lặng lẽ bế con vào giường, thu dọn mâm cơm gần như còn nguyên, lòng chát đắng. Vào phòng ngủ, ngồi trên chiếc giường hạnh phúc đã nguội lạnh, chị cứ ngồi mãi như thế.
Làm sao để anh bớt tiệc tùng, ăn nhậu ở ngoài vừa tốn kém, vừa nguy hiểm (say khướt như thế đi đường nhỡ gió máy, tai nạn thì khổ) cũng không phải là quá khó.
Đồng hồ nhích dần đến số 12, đã gần nửa đêm, tiếng giày nện lộp cộp trên nền nhà, tiếng bước chân 5 năm qua chị đã quá quen thuộc, anh về.
Không ngoái lại nhưng chị biết anh sắp đẩy cửa bước vào, thật gần, thật gần chị, từng bước từng bước một.
Chị thấy vòng tay anh ôm chị. Mùi bia, mùi khói thuốc xộc vào mũi chị nôn nao, miệng lảm nhảm: “Anh về muộn tí thôi, vợ yêu giận à?!”.
Gương mặt ấy, giọng nói ấy sao giờ xa lạ quá!
Kéo chồng về nhà, hóa ra lại đơn giản thế!
Sau nhiều đêm mất ngủ, trằn trọc suy tính, chị quyết tâm tìm cách để kéo chồng về nhà vào bữa cơm tối. Mà chị nghĩ rồi, suy cho cùng thì đàn ông đa phần là giống vô tâm, nên đừng mong các ông tự nghĩ ra và đoán biết cảm xúc của phụ nữ.
Nên những lúc hai vợ chồng vui vẻ, chị thẳng thắn chia sẻ suy nghĩ, cảm xúc của mình chứ không tự dày vò mình rồi hậm hực trong lòng.
Chị học thêm nhiều món ngon, tăng cường những món “tủ” của chồng, và quan trọng là không quên nhắn tin cho anh “hôm nay em mua được mớ cá đồng ngon lắm, tối về kho khế thì ngon tuyệt, anh nhớ về ăn” thì ai nỡ chối từ.
Chị khéo léo bảo anh “Cuối tuần này sinh nhật con gái, anh mời bạn bè về nhà tụ tập chung vui với con”. Anh sung sướng nhận lời, alô ngay cho các chiến hữu. Sáng chủ nhật, chị trong vai một người vợ đảm đang, nấu những món ngon chiêu đãi mọi người.
Khỏi phải nói chiêu này của chị khiến anh phục “sát đất”. Bởi anh có dịp được “phổng mũi” với bạn bè không chỉ vì tài nấu nướng mà còn rất tâm lý, vừa khéo chiều chồng lại khéo nuôi con của vợ. Mà chị vẫn yên tâm, không lo anh quá chén lại tăng hai, tăng ba ở đâu.
Thỉnh thoảng cuối tuần lại bày biện, mời bố mẹ, anh chị em, người thân sang sum họp. Anh là chủ nhà lẽ nào lại bỏ đi nhậu.
Nguồn: suckhoegiadinh
Thái An biên tập